*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như 2 lần tình cờ gặp mặt cách một khoảng thời gian dài, hoặc gương mặt ấy trông bình thường đến dễ quên mất như diễn viên quần chúng trên phim truyền hình, nói không chừng tôi sẽ không liếc mắt nhìn anh ta đâu.
Thứ kiểu như giác quan thứ sáu chỉ là gạt người, thành thật mà nói anh ta cũng không đến mức thoáng nhìn đã kinh hồng, chẳng qua là bất ngờ lọt trong tầm mắt khiến tôi theo bản năng hồi tưởng, người này là ai vậy, mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ.
Tai nghe tháo xuống trên cổ, tôi cuối cùng cũng nhớ ra được. Khi tôi đến bệnh viện chỗ Cung Tuyển Dạ và đứng ngoài nhìn anh đùa giỡn với người bạn kia thì trong lúc ấy, có một vị bác sĩ đã bước ra từ phòng bệnh của Tư Tuấn, chính là anh ta. Người thì hay nhìn mặt, tôi cũng không ngoại lệ, cho nên đối với cái đẹp hợp gu thì tự khắc ấn tượng sâu thêm thôi.
Anh ta mặc thường phục, so với lúc trước mặc áo blouse trắng trông giống một sinh viên hơn, ngũ quan có nét nhu hòa mà vô hại, tay kéo cái va li, đứng dưới lầu một giữa đám người nhốn nháo mà ngây ngẩn, từ biểu cảm ấy như lãng tử xa quê nhiều năm nay về thăm nhà lại phát hiện nhà đã khác trước rất nhiều, mà bày ra vẻ mặt rối rắm.
Nếu như khi trước anh ta đều thực tập trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/remix-hon-am-nhan-sinh/3035544/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.