Sầm Kim nheo mắt lại nhìn Tần Minh, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó trêи mặt anh ta.
“Tần tướng quân! Anh cảm thấy bản thân mình có thể chống lại được Tiêu Thiên không?”
Tần Minh cười nói: “Ha ha, một mình tôi thì tất nhiên không chống được rồi, cộng thêm anh cũng chưa chắc”.
“Có lẽ anh không biết nguyên nhân thật sự Tiêu Thiên rời khỏi Bắc Cảnh chăng?”
“Ố?”, trong mắt Sầm Kim lóe lên ánh sáng, hỏi với điệu bất ngờ: “Nguyên nhân gì vậy?”
“Thật ra cũng không phải là bí mật gì?”, Tần Minh nói: “Tiêu Thiên chinh chiến nhiều năm, sớm đã chi chít vết thương trêи người rồi. Hắn rời khỏi Bắc Cảnh chủ yếu là để dưỡng sức”.
“Tiếc thật… Thời gian ngắn như này, hắn căn bản không tĩnh dưỡng đủ đâu, chỉ e sức chiến đấu trong trận chiến này chỉ bằng một nửa thời sung sức thôi”.
“Ý anh nói là kể cả hắn có quay về thì cũng không thay đổi được gì”, Sầm Kim nói.
“Đúng thế”, Tần Minh khóe miệng nhếch lên nói: “Hắn làm chiến thần lâu như vậy rồi, cũng nên nhường lại vị trí chứ nhỉ. Sầm tướng quân thấy thế nào?”
Sầm Kim không nói gì, cứ ngồi trầm ngâm ở đó, khóe mắt liếc nhìn hai người phía sau Tần Minh, lúc này lập tức chau mày nói: “Tần tướng quân, hai người phía sau anh…”.
“À, anh nói họ à, họ đều là tâm phúc của tôi”, Tần Minh khoát tay nói mà không chút để ý.
Tâm phúc? Lúc này Sầm Kim cười lạnh không ngừng. Tâm phúc cái chó gì, tên Tần Minh này đúng là hữu dũng vô mưu. Chuyện này tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486288/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.