“Cái gì? Anh nói là bọn họ đều chết rồi sao?”, trong lòng Chu Vũ thấy run rẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Sao… Sao có thể như thế được?
“Chết hết rồi”, Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Tất cả đều bị tôi giết chết rồi”.
Trịnh Luân toàn thân chấn động, Giáp Nhất càng run rẩy hơn. Bởi vì đám người đó bị giết trước mặt gã. Quá khủng khϊế͙p͙! Cảnh tượng đó cứ hiện lên trong đầu gã khiến gã không kìm nổi mà run lẩy bẩy. Đặc biệt là đám người mà Tiêu Thiên dẫn đến đều là những người phá được xích sắt thứ hai, thậm chí đều là người xuất sắc. Bọn người đó không phải chỉ giỏi ở một phương diện mà giỏi toàn diện luôn. Hơn nữa đều là kiểu càng đấu thì càng mạnh, vậy thì đánh kiểu gì?
Gã chỉ trơ mắt nhìn anh em của mình bị giết mà gã lại không dám ra tay và rồi cứ thế trốn đi.
“Không thể nào, chỗ đó cũng phải hơn trăm người, trong khi đó các người mới có chút người thì sao có thể”.
“Không còn ai, thật sự không còn ai nữa”, Tiêu Thiên châm điếu thuốc, cười nói: “Người của anh đều bị tôi giết sạch rồi”.
“Có phải là tuyệt vọng lắm không?”, Tiêu Thiên nhìn Trịnh Vân thấy sắc mặt cô ta dần trở nên cứng đờ, trong ánh mắt đều là vẻ không tưởng nổi.
Không, không thể nào! Đây là đội ngũ mà cô ta bỏ tâm huyết ra mới xây dựng lên, sao lại không còn ai? Cô ta dựa vào đám người đó mà tung hoành phía nam, đi đến đâu là không ai dám không theo. Còn Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486255/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.