Môi Tào Kiến Nhân tái nhợt vì sợ hãi, cả người hắn run lên bần bật.
“Đinh đại ca, tôi…tôi…”
“Tao nói cho mày biết, bây giờ tao sẽ qua đó ngay, nếu không khiến anh Thiên nguôi giận thì con mẹ nó mày cứ chờ chết đi!”
Hắn nói xong thì hung hăng cúp điện thoại.
Tào Kiến Nhân nghe âm báo máy bận vang lên thì mất sạch can đảm.
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thiên, không ngờ người này lại có lai lịch khủng bố như vậy.
Tào Kiến Nhân quỳ thẳng xuống đất cái bộp: “Anh…anh Thiên, thật sự xin lỗi, tôi không biết thân phận của anh, tôi sai rồi”.
“Bịch bịch bịch!”
Đầu hắn ta dập xuống đất kêu bịch bịch, máu tươi chảy ròng ròng trêи mặt nhưng hắn cũng không để tâm.
Trong mắt Lư Vũ Hân hiện lên vẻ khó tin, đám phụ huynh học sinh trong lớp cũng trợn mắt há mồm.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, Tào Kiến Nhân thoáng cái đã thay đổi nhanh như vậy, chứng tỏ người ăn mặc bình thường kia có lai lịch rất lớn.
Đến Tào Kiến Nhân cũng phải dập đầu nhận sai.
Tào Kiến Nhân biết mình rất mất mặt, nhưng để bảo vệ tính mạng thì mất mặt có là gì?
Hắn biết ý tứ trong lời nói Đinh Lập, cũng hiểu lời nói đó có nghĩa gì.
Vua của tỉnh Quảng?
Chỉ nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi, bây giờ hắn ta rất hối hận.
Tiêu Thiên nhìn gã một cách đầy chán ghét: “Xin lỗi tao thì có tác dụng gì? Mau xin lỗi em tao đi!”
“Vâng vâng vâng, tôi xin lỗi ngay đây!”
Tào Kiến Nhân chạy tới đánh một cái vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486240/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.