Nghe thấy lời nói của bảo vệ, nhóm sếp tổng kia phẫn nộ nhưng không dám nói. Nếu như Trần Mộng Dao hoặc Tiêu Thiên nói như vậy thì tất nhiên là không trách được, từ lúc nào mà một bảo vệ nhỏ bé lại dám uy hϊế͙p͙ họ vậy? Nhưng họ cũng không dám thể hiện sự bất mãn của mình. Người ta đến nhà họ Ngụy cũng không coi ra gì thì bọn họ có là gì đâu?
Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach từ phía xa lái lại rồi dừng trước cổng công ty. Lúc ghế ngồi phụ được mở ra, Trần Mộng Dao mặc áo gió màu trắng đi giày cao gót từ trêи xe bước xuống.
“Tổng giám đốc Trần, là xe của Tổng giám đốc Trần”.
“Tổng giám đốc Trần, chúng tôi đến từ lúc trời chưa sáng, cuối cùng cũng đợi được cô đến rồi”. Một nhóm người đứng đợi hai ba tiếng đồng hồ trong gió đông lạnh giá, ai nấy đều lạnh đến nỗi mặt không còn sắc máu. Dường như họ đợi lâu ở đây là lỗi của Trần Mộng Dao vậy.
“Các người sáng sớm đợi ở đây là có việc gì vậy?”, Trần Mộng Dao nhau mày, có chút không vui nói: “Là nhà họ Ngụy bảo mọi người đến đây sao?”. Trần Mộng Dao đã khác ngày xưa, thật sự là cô dễ nói chuyện nhưng coi cô là người dễ bắt nạt thì họ sai rồi.
“Anh Thiên, có cần em đuổi bọn họ đi không?”, Trương Thu Bạch lại gần hỏi ý kiến.
Tiêu Thiên khoát tay nói: “Đám ruồi nhặng này không cần phải để ý đến”, anh nhìn Trần Mộng Dao một cái, cô nháy mắt với anh với ý là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486226/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.