“Phế vật, phế vật, có đỗ cái xe cũng không xong, tao cần mày làm tích sự gì?
Nhìn chiếc Bentley bị vỡ khắp xe, khóe mắt Ngụy Vô Danh co rút.
Tài xế sợ tái mét mặt mũi, cả người run rẩy không ngừng.
“Là hắn ta...chắc chắn là đám người đó...bọn họ thế mà thật sự dám đâm xe...”
Hắn ta không thể tưởng tượng nổi, một chiếc xe 5, 6 triệu tệ, mà Tiêu Thiên nói đâm là đâm, xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi!
“Con mẹ nó, não mày chỉ toàn phân thôi à?”
Số cơn tức giận của Ngụy Vô Danh hôm nay còn nhiều hơn 20 năm qua cộng lại.
Trong lòng tràn đầy cảm xúc bạo ngược, vừa đấm vừa đá lên tên tài xế đang cuộn tròn dưới đất, cả người hắn toàn dấu chân, hoàn toàn không thể nhận ra.
Vào lúc này, Ngụy Hiền mang theo mấy chục gã đàn ông cao to vạm vỡ vội vã chạy đến.
Nhìn thấy Ngụy Vô Danh mặt mũi sưng tím, người ngợm nhếch nhác, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, vội vàng tiếp đón: “Thiếu gia, sao anh lại thế này?”
“Đồ chó má, sao chúng mày đến chậm như vậy?”
“Thiếu gia, hôm nay tôi đi thăm hỏi các ông chủ của doanh nghiệp tỉnh khác, cho nên...”
“Được rồi, đừng nói nữa, nhanh đưa tao đi bệnh viện”.
Ngụy Vô Danh cảm thấy mặt hắn đau nhức, chỉ nói thôi cũng ảnh hưởng đến vết thương trêи mặt.
“Vâng... thiếu gia!”
......
Trò cười ở buổi giao lưu các doanh nghiệp Nam Bắc kết thúc, danh tiếng của người thừa kế nhà họ Ngụy, Ngụy Vô Danh cũng lan truyền đi khắp tỉnh Quảng, bị mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486217/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.