“Ai cho anh dám dọn đồ ăn của tôi trong lúc tôi đang ăn hả?”, Tiêu Thiên gặp biết bao chuyện nhưng đây là lần đầu lại có người dọn đồ ăn trước mặt mình như này. Trần Mộng Dao cũng sắc mặt không vui, hiển nhiên là cũng vô cùng tức giận. 
“Các người… Các người muốn chết à?”, giám đốc quát lớn: “Có biết đây là đâu không, dám đến đây gây sự à?” 
“Mau đi gọi người!”, giám đốc vừa ra lệnh thì nhân viên vội chạy ra ngoài. 
Tưởng Cầm với vẻ mặt châm biếm nói: “Trần Mộng Dao! Có phải đầu óc chồng cậu có vấn đề không? Lại dám gây sự trêи chính địa bàn của người ta, đúng là kiếm chuyện mà”. 
Trương Lỗi hừ lạnh một tiếng nói: “Đồ mãng phu vô văn hóa”. 
“Câm miệng”, Trần Mộng Dao đập bàn một cái, sắc mặt lạnh băng. Cô ấy chỉ không muốn đôi co với Tưởng Cầm, nhưng đám người này thật sự nghĩ rằng cô dễ chọc vào lắm sao? 
“Các người có tư cách gì nói chồng của tôi?” 
“Ôi chao ôi, còn tức nữa cơ đấy?”, Tưởng Cầm cười lạnh nói: “Vốn nể tình là bạn cùng lớp định giúp cậu một chút nhưng giờ thì thôi vậy”. 
Lời nói vừa dứt thì một nhóm áo đen xông lên. Người dẫn đầu là người cao to vạm vỡ tầm hơn ba mươi tuổi, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là không dễ động vào. 
“Ai gây chuyện ở đây?”, lúc này giám đốc vội lên trước nói với vẻ nịnh nọt: “Anh Thiết! Chính thằng ranh này”. 
Y chỉ tay về phía Tiêu Thiên rồi thêu dệt thêm về chuyện xảy ra ban nãy, cuối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486196/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.