“Ông nghĩ rằng tôi vẫn là tôi của 20 năm trước sao?”, Khương Càn Khôn cười một cách lạnh lùng, nói tiếp: “Tôi già rồi, bây giờ có chết cũng có gì to tát đâu, vậy mà ông còn muốn đem thứ này ra uy hϊế͙p͙ tôi sao? Nhầm to rồi!” 
“Lão Khương, ông còn nhớ lời thề của mình năm xưa không?”, Chúc Chi Sơn điềm đạm nói tiếp: “Ý nghĩa lớn nhất của một đời người là có thể sống, chẳng có ai không mong mình sống lâu cả”. 
“20 năm trước đúng là như thế, nhưng giờ đây-20 năm sau đã không còn như thế nữa rồi!” Khương Càn Khôn lạnh lùng trả lời. 
Năm đó, là khi ông ta còn trẻ, đầy nhiệt huyết, còn những năm tháng thanh xuân tự do, không gò bó, đương nhiên ai chả sợ chết. Tiền tài, quyền lực, mỹ nữ, cái nào ông ta chả muốn có. Thế nhưng hiện tại, ông ta đã già rồi. Hay nói cách khác, ông ta đã làm con chó cho nhà Thượng Quan đủ rồi. Nếu như năm đó không phải do bọn họ ép buộc, nhằm đạt được món tiền khổng lồ từ tỉnh Quảng thì chắc chắn ông ta sẽ không sa lầy vào con đường này. Vậy mà, những chuyện nhà Thượng Quan đồng ý với ông ta, có chuyện nào bọn họ thực hiện được không? 
“Tuy nhiên, ông cũng cần cảm ơn sự chăm sóc của gia chủ, nếu không có bọn họ, ông có thể đã chết từ lâu rồi!” Khương Càn Khôn vừa rót trà vừa nói: “Xưa có Tống Thái Tổ mượn rượu tước binh quyền, nay Khương Càn Khôn này mượn rượu đoạn ân oán. Từ nay về sau, tôi với nhà Thượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486180/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.