Một nhóm người đằng đằng sát khí xông về đám Gấu Hoang. Cái chết của Hà Túc và các anh em khác sẽ tính toàn bộ lên đầu gã. 
“Bắt rùa trong lọ”, lúc này trong đầu Gấu Hoang nhớ đến câu này, còn thuộc hạ của gã bắt đầu hoảng loạn. 
“Giết”, Triệu Vô Địch đứng ở phía sau, bảo kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ kiếm. Mọi người xông lại chém giết, tiếng hét chấn động đất trời. 
“Bụp, bụp”, chân tay bay lả tả, máu tươi bắn bốn phía, lúc này máu nhuộm đỏ mặt đất. 
Gấu Hoang đỏ mắt, hét: “Triệu Vô Địch, có dám chiến một trận không?” 
Triệu Vô Địch cũng không nói nhiều, dậm chân một cái rồi xông giết về hướng đó. Đón gã là kiếm sắc nhanh vô cùng. 
Cheng! Dao và bảo kiếm va vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía. Lực lớn khiến Gấu Hoang kinh hãi. 
“Bịch, bịch, bịch”, Gấu Hoang phải lùi ba bước mới chắn được lực đó. 
“Đồ chết tiệt, hôm nay không giết mày, ông đây thề không làm người”. Gấu Hoang nghiến răng nghiến lợi nói, lửa giận trong lòng dâng cao, hận nỗi không thể xé nát Triệu Vô Địch ra. Còn Triệu Vô Địch mặt không biểu cảm, bởi kẻ mạnh thật sự không thèm đấu khẩu với kẻ khác. 
“Xoẹt”, tay phải của hắn nhấc kiếm lên rồi vung mạnh một cái. Một đường ánh sáng trắng chém ra từ tay hắn. Sắc mặt Gấu Hoang biến đổi mạnh, đây là kiếm khí mà! Không ngờ Triệu Vô Địch có thể chém ra kiếm khí. 
Chuyện này…Sao có thể như thế được. Gã vốn tưởng rằng, cứ coi như Triệu Vô Địch có mạnh hơn thì cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486177/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.