“Mày nói gì cơ? Trình Tuấn chết rồi?” 
Hai mắt Trình Vạn Lí trợn to như sắp nứt ra. 
Gã thật sự không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. 
Rắn Độc và Hổ Gầy cũng vô cùng kinh ngạc. 
Không phải vừa rồi nói Tiêu Thiên đã cử người đưa bọn họ trở về hả? Sao lại chết được? 
Vậy còn Sói Đói thì sao? 
Hai gã liếc nhin nhau, cả hai thấy được vẻ khϊế͙p͙ sợ trong mắt nhau. 
Các thớ thịt trêи mặt Trình Vạn Lí co lại, một vệt máu tươi chảy ra từ răng gã, hai mắt gã đỏ rực như máu. 
Chiếc điện thoại bị gã bóp nát thành mảnh vụn. 
“Quay về Thiên Thành!” 
Giọng nói của Trình Vạn Lí vô cùng lạnh lùng, ai nghe qua cũng phát hiện lời nói của gã ẩn chứa sự đau đớn xen lẫn sát khí: "Sói Đói...cũng chết rồi!" 
Cái gì? 
Rắn Độc và Hổ Gầy lập tức ngẩn ra. 
Chuyện này...làm sao có thể chứ? 
Ngoài Triệu Vô Địch ra thì còn ai khả năng giết chết Sói Đói chứ? 
Bọn họ không biết hiện giờ cũng có một người đang kinh ngạc không kém, đó là Khương Càn Khôn. 
Khoảng thời gian ẩn nấp ở Vân Thành có thể nói chuỗi ngày thư thái nhất trong hơn 20 năm qua của ông ta. 
Không có ám sát, không có đấu đá lục đục, khắp nơi ở Vân Thành đều phát triển phồn vinh. 
Thậm chí còn không nhìn thấy một hoạt động phi pháp nào, điều này khiến Khương Càn Khôn cảm thấy vô cùng bất ngờ. 
Thậm chí sau này già rồi ông ta còn muốn đến Vân Thành an dưỡng tuổi già, có lẽ đây cũng là một lựa chọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486164/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.