Trần Mộng Dao khóc đến nỗi nước mắt lưng tròng, dường như mọi nỗi uất ức đều bộc lộ hết ra. Tiêu Thiên ôm chặt lấy cô và cũng tự hỏi xem rốt cuộc mình đã làm sai gì rồi trực tiếp nói lời xin lỗi: “Phải phải phải, đều là anh không tốt, anh là đồ khốn đã bắt nạt vợ yêu của anh”. 
“Em đánh anh mắng anh đều được chứ đừng dồn nén trong lòng”, Tiêu Thiên vỗ nhẹ lưng cô nói tiếp: “Ngộ nhỡ dồn nén trong lòng không tốt, đến lúc đó tội anh càng nặng”. 
Nghe thấy lời này của Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao vừa khóc vừa nói: “Chú chỉ giỏi dỗ dành người khác thôi”. 
“Chú nói đi, hôm nay chú đã đi đâu”, Trần Mộng Dao khóc thút thít, hỏi. 
Tiêu Thiên ngây người, nói: “Chẳng phải anh nói với em là anh đi Thiên Thành sao?”, ai biết được khi nghe thấy câu này thì Trần Mộng Dao khóc càng thương tâm hơn. Lúc này, Tiêu Thiên như thấy đầu mình choáng váng, sao cô ấy lại khóc nữa vậy. 
“Vợ à, em đừng khóc nữa, em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”. Hai tay Tiêu Thiên đặt trêи vai cô rồi nhìn cô hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. 
“Chú…Chú còn gạt tôi nữa”, giọt nước mắt từ trong khóe mắt lăn xuống gò má Trần Mộng Dao rồi rơi xuống mu bàn tay của Tiêu Thiên khiến trong lòng anh như run rẩy. Cô lấy điện thoại ra rồi mở vào ‘khoảnh khắc mới’, nói: “Chú tự nhìn đi, đây chính là Thiên Thành mà chú nói sao?” 
Tiêu Thiên sững người ra sau đó mở một video trong điện thoại ra xem: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486149/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.