"Nếu không phải là kẻ thù, vậy chúng ta vẫn có thời gian để chuẩn bị." 
Khương Càn Khôn rùng mình: "Thằng điên kia có vẻ đã thèm muốn chúng ta từ lâu rồi." 
Triệu Vô Địch bĩu môi rồi khinh thường nói: "Bọn nó không dám bước chân vào tỉnh Quảng đâu!" 
"Con người thường sẽ bị hận thù làm cho mù quáng. Ba năm trước cậu giết chết anh em của gã, nếu không phải người đó và tên đứng sau gã đánh cuộc một phen, thì giờ gã đuổi giết tới đây rồi đấy". 
Khương Càn Khôn thở dài một hơi: "Nhưng bây giờ thế cục đã thay đổi!" 
"Ý ông là Tiêu Thiên đã giải quyết được mớ bòng bong đó?" 
Khương Càn Khôn gật đầu nhưng không nói gì! 
Chỉ là trận đấu đá bừa bãi của lớp trẻ cũng đã khiến việc kinh doanh hơn hai mươi năm của ông ta ở tỉnh Quảng bị rối loạn rồi! 
Nhưng cũng không thể tránh khỏi việc này. Tre già măng mọc chính là đạo lý không thể thay đổi được. 
Điều khiến ông ta lo lắng nhất là việc Tiêu Thiên chính là kẻ ra tay, nhưng hiện giờ xem ra không phải cậu ta! 
Áp lực trong lòng Khương Càn Khôn thoáng giảm bớt đôi chút. 
Nhưng một núi không thể có hai hổ, kẻ thù luôn chờ trực như hổ vồ mồi thì làm sao có thể ngủ ngon được. 
Đến lúc đó chắc chắn sẽ máu chảy thành sông. 
Khương Càn Khôn nhìn Triệu Vô Địch. 
Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, giao tình quá sâu, cậu chết thì ta cũng bị tổn hại. 
Thật ra trong lòng ông ta cảm thấy mắc nợ Triệu Vô Địch, nếu năm đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486143/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.