Nhưng cả nhà Trần Cường không phải kiểu người thích người giàu chê người nghèo.
Bọn họ cũng không phải loại nịnh hót như Trương Tuyết Phượng.
Thế nên họ đối xử rất hiền hòa với vợ chồng Dương Lực.
Có lẽ vợ chồng Dương Lực cũng cảm nhận được thiện ý từ bọn họ, thế nên tâm trạng căng thẳng ban đầu cũng dần biến mất.
“Sau này nếu không có việc gì thì cứ qua nhà anh chị chơi.”
Tần Ngọc Liên gắp cho Chu Lệ Trân một miếng bào ngư: “Thế hệ chúng ta cũng không có nhiều người thân lắm.”
‘Chị, chị yên tâm, rảnh em sẽ thường xuyên đến chơi”.
Chu Lệ Trân cười, trước kia quan hệ giữa cô ấy và Tần Ngọc Liên cũng rất tốt, nhưng mà sau này ít qua lại nên tình cảm cũng nhạt đi nhiều.
Nhưng bây giờ Tần Ngọc Liên vẫn như trước kia, điều này khiến Chu Lệ Trân cảm thấy rất cảm động.
“Nào, Đại Lực cạn ly!”, Trần Cường gọi tên Dương Lực rồi cạn ly với anh ta, sau đó thì ông ta uống cạn ly rượu.
Viền mắt Dương Lực đỏ ửng: “Anh rể, nên để em mời anh mới phải!”
Những năm nay cuộc sống của anh ta không được tốt đẹp gì, cái đám người đó hễ mở miệng là bắt đầu chửi anh ta là thằng vô dụng, điều này khiến anh ta cảm thấy bản thân sắp bị tự kỉ luôn rồi.
“Là người nhà cả mà, như nhau thôi!”
Ấn tượng của Trần Cường với gia đình Dương Lực rất tốt, qua bữa ăn này thì quan hệ cũng thân hơn rất nhiều.
Khi uống được một lúc thì ông quay sang nói với Tiêu Thiên: “Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486141/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.