Haizz! Tiêu Thiên thở dài một hơi, anh biết hôm nay không thể làm được rồi. Nhưng hiện giờ anh cũng tỉnh táo lại, cố kìm nén sự bồn chồn trong người. 
“Mình ngủ đi”, Tiêu Thiên ôm cô vào lòng sau đó tắt đèn đi, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng thở trầm ổn của Tiêu Thiên mà Trần Mộng Dao thấy vui mừng. 
Sáng sớm hôm sau, sau khi hai người tỉnh dậy ăn mặc chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng. Lúc này bà Tần Ngọc Liên đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn. 
“Mẹ à, sao lại là cháo táo đỏ kỷ tử?” 
“Cái này là để bổ máu”, bà Tần Ngọc Liên cười từ phòng bếp đi ra. Bà nhìn Trần Mộng Dao một lượt, phát hiện ra thần sắc của cô vẫn bình thường, đi lại cũng nhẹ nhàng vững chắc thì không khỏi nhau mày. Bà bước lại kéo cô vào trong bếp, hỏi: “Con gái à, con cảm thấy vẫn khỏe chứ?” 
“Con cảm thấy rất ổn.” 
“Không phải chứ”, Tần Ngọc Liên lại hỏi: “Con có cảm thấy không khỏe ở đâu không?” 
“Không ạ”, Trần Mộng Dao sững người ra nhìn Tần Ngọc Liên, hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Tối qua mẹ cứ là lạ thế nào ý, có gì thì mẹ nói thẳng ra đi”. 
Bà Tần Ngọc Liên trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ hai câu bên tai Trần Mộng Dao. Bà vẫn chưa nói xong thì mặt Trần Mộng Dao lập tức đỏ ửng lên. 
“Ôi trời, mẹ…Mẹ nói cái gì vậy?”, Trần Mộng Dao xấu hổ không ngẩng đầu lên, chẳng trách mà sáng sớm mẹ mình đã chuẩn bị cháo táo đỏ chà là. Bà Tần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486134/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.