Đêm đã khuya, Trần Mộng Dao ngủ trêи giường lăn qua lăn lại không ngủ được. 
Theo lý thuyết nhà họ Trần rơi vào kết cụ như vậy, cô hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng. 
“Chú, chú ngủ chưa?” 
“Chưa.” 
Tiêu Thiên nói: “Còn đang suy nghĩ chuyện của bà sao?” 
“Ừm.” 
Trần Mộng Dao nhẹ giọng nói: “Cháu chỉ đang suy nghĩ trêи đời này có thật là sẽ có báo ứng hay không.” 
Tiêu Thiên xích tới, sờ đầu cô nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đến viện dưỡng lão là nơi tốt nhất cho bà ta, bà ta cũng biết mẹ sẽ không tha thứ cho bà ta.” 
Trần Mộng Dao thở dài, cô sao lại không hiểu. 
Tần Ngọc Liên chỉ là không muốn so đo chứ không hề muốn thật sự tha thứ cho bà ta, về điểm này Trần Mộng Dao vô cùng kính nể tấm lòng của mẹ cô. 
“Ngủ đi.” 
Tiêu Thiên kéo Trần Mộng Dao vào ngực. 
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh. 
Mơ hồ có thể nghe tiếng được tiếng hít thở dồn dập của Trần Mộng Dao. 
Đây là Tiêu Thiên chủ động ôm cô, mặc dù mỗi ngày Trần Mộng Dao đều tỉnh dậy trong lòng Tiêu Thiên nhưng đây là lần đầu tiên cô bị Tiêu Thiên ôm trong lúc còn tỉnh táo. 
“Chú…” 
Giọng nói dịu dàng khiến Tiêu Thiên muốn ói máu: “Đừng động, còn cử động nữa, anh không đảm bảo sẽ làm ra điều gì đâu.” 
Lời nói này khiến Trần Mộng Dao sợ hãi không dám động đậy. 
Vụ việc của Trần Dũng vẫn còn đang lan truyền, lần này không những không hủy hoại được Trần Cường mà còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486119/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.