Thanh kiếm cổ này thực ra là mua lại vùng nông thôn, lúc đó nó chỉ có giá mấy chục đồng. 
Bây giờ bán với giá cao là một triệu, đây rõ là lãi gấp mấy chục nghìn lần. 
Năm nay, thật dễ để kiếm tiền từ người giàu, cứ bịa ra một câu chuyện là tin sái cổ. 
Giữa tiếng thở dài của mọi người, Tiêu Thiên quấn thanh kiếm gỉ sét màu đồng thau lại. 
Bạch Ngọc Lan lúc này mới chỉ vào một cái bát nhỏ màu xanh dưới chân tên bán hàng rong, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, ông bán cái này thế nào?" 
Cô vừa lên tiếng, trưởng quầy Lưu cùng những chủ cửa hàng đồ cổ khác ở phía sau liền chăm chú theo dõi. 
Lý do họ xuất hiện ở đây cũng không phải là đến để đi dạo phố. 
Mà là nghe người khác kể rằng một gian hàng nhỏ bán đồ cổ trêи phố đi bộ này có trưng bày một món đồ sứ thời Bắc Ngụy, cho nên mới đến đây để xem. 
Bạch Ngọc Lan nhìn quanh quầy hàng của người bán hàng một lượt, cũng không có mấy món đồ sứ. Chiếc hoàn chỉnh duy nhất là chiếc bát nhỏ màu xanh dưới chân người bán hàng. 
"Người đẹp thật là tinh mắt. Bạn của tôi nhờ tôi bán chiếc bát sứ này. Đây là đồ tốt, nếu cô thích thì lấy với giá hai trăm nghìn." Tên bán hàng rong vừa nhìn một cái đã biết là người đẹp, không khỏi đưa mắt nhìn thêm mấy lần. 
Bạch Ngọc Lan không nói gì, dường như đang suy nghĩ. 
Nhưng trưởng quầy Lưu sau lưng cô đã lên tiếng. 
"Ông có biết vị tiểu thư đứng trước mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486085/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.