Trần Mộng Dao cũng nghiêm nghị: “Bọn họ dừng thu vốn, chứng tỏ bọn họ đã không thể chống đỡ được rồi.”
Tần Ngọc Liên hít thở sâu một hơi: “Vậy còn chờ gì nữa, đi mau lên! Nói không chừng còn lấy lại được tiền!”
Đoàn người vội vã xuống lầu, Tiêu Thiên trực tiếp lái xe đưa bọn họ đến nhà họ Tần.
Ngôi làng ở ngoại ô phía Nam, đường xá gồ ghề, so với khu ổ chuột thì có tốt hơn một chút.
Xung quanh cũng đều là những toà nhà thấp, đến ban đêm cũng không có đèn đường.
Một nhóm những người lớn tuổi ngồi trong bóng râm dưới gốc cây.
Tần Ngọc Liên đã mười năm không quay về, thôn làng trong trí nhớ cũng không khác gì trước đây, ngoại trừ cũ hơn một chút.
Rẽ bảy tám lần, xe của Tiêu Thiên dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng.
Một bà cụ tầm sáu bảy mươi tuổi, đầu đã bạc trắng cầm cái quạt mây ngồi ở cửa hóng mát.
Ánh đèn pha chói mắt của chiếc Mercedes Benz khiến bà cụ phải cầm quạt che mặt.
“Xe của ai vậy?”
Giọng của bà cụ khàn khàn hỏi.
“Kít!”
Cửa xe mở ra, một bóng người nhanh chóng chạy xuống xe.
“Mẹ, con… trở về rồi!”
Tần Ngọc Liên nhìn thấy bà cụ Tần mà nước mắt lưng tròng, nhất thời không dám tiến lên.
“Cô nói gì?”
Bà cụ Tần có chút hoài nghi: “Cô, cô tìm ai!”
“Bác à, mấy năm nay tai bà nội không được tốt lắm.”
Tần Nhu xuống xe, đi đến trước mặt bà cụ, ghé vào tai bà: “Bà nội, bác cả trở về rồi.”
“Bác cả? Bác nào?”
Bà cụ sửng sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486072/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.