Tảng sáng, Trần Mộng Dao tỉnh lại từ trong ngực Tiêu Thiên. 
Thấy Tiêu Thiên còn đang ngủ, cô lặng lẽ bò dậy. 
Lúc này Tần Ngọc Liên đã chuẩn bị xong một bữa sáng thịnh soạn. 
"Mẹ!" 
Trần Mộng Dao gọi một tiếng. 
"Tiêu Thiên đâu, Tiêu Thiên đã dậy chưa?" 
Tần Ngọc Liên mở miệng há miệng đều là Tiêu Thiên, nghe được Trần Mộng Dao ghen tị không thôi: "Mẹ, rốt cuộc ai mới là con của mẹ?" 
"Nha đầu thối!" 
Tần Ngọc Liên vươn tay chọc chọc vào cái đầu trơn mượt của cô: “Tiêu Thiên là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến giờ chưa từng cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Sao con lại keo kiệt như vậy?" 
“Oh, con biết rồi!” Trần Mộng Dao trề môi, vừa đi tới cửa, Tiêu Thiên liền đẩy cửa tiến vào. 
“Tối qua ngủ thế nào?” Tiêu Thiên một lời hai ý hỏi. 
“Thế nào là thế nào? Cháu một mình ngủ rất ngon!” Ánh mắt Trần Mộng Dao né tránh: “Cháu đi đánh răng rửa mặt đây.” 
Nói xong chui qua náchTiêu Thiên vào phòng. 
Dùng xong bữa sáng, Tiêu Thiên lái xe đưa hai người Trần Mộng Dao và Trần Cường tới công ty. 
Ngay khi ba người bước vào công ty, cô trợ lý nhỏ mang giày cao gót đi tới: “Chủ tịch, tổng giám đốc, giám đốc Chu tới rồi!” 
“Giám đốc Chu? Giám đốc Chu nào?” Trần Cường nhíu mày. 
“Là Chu Thiếu Cương của khu công ty giải trí Chu thị ở thành phố Việt, anh ta còn kêu người kéo một tên phế vật gãy tay gãy chân tới, giống như là tới gây sự vậy.” Trợ lý nhỏ nói với vẻ mặt lo lắng. 
“Cái gì?” Trần Cường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486059/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.