Bạch Hải sắc mặt âm trầm. 
Gã đường đường là con trưởng của nhà họ Bạch, làm sao có thể không phân biệt được thật giả? 
Tiêu Thiên như thế này chính là muốn làm anh ta mất mặt trước tất cả mọi người. 
Kết quả, Bạch Hải vẫn chưa kịp nói gì, thì các ông chủ sưu tập đồ cổ đã tức giận. 
"Chết tiệt, ở đây tới phiên để cho cậu nói chuyện?" 
"Tôi đã nghiên cứu đồ cổ hai, ba mươi năm rồi, không lẽ ngay cả thật giả cũng không nhận ra?" 
Một đám người chỉ vào Tiêu Thiên mà mắng chửi. 
Bạch Hải cũng nổi giận: "Nếu hôm nay anh không nói chuyện rõ ràng, thì ra hay vào cũng đừng hòng!" 
Nghe vậy, Tiêu Thiên vẻ mặt bình tĩnh, "Vậy sao, tôi đây cũng muốn xem các người có thể làm được gì!" 
Nếu như những người quen biết Tiêu Thiên mà ở đây, chắc chắn sẽ bị doạ đến phát run. 
Bọn họ biết rõ, Tiêu Thiên lúc này, mới là đáng sợ nhất. 
"Tự tìm cái chết." 
Bạch Hải tức giận đến phát cười: "Người đâu, cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một bài học cho tôi!" 
Câu nói vừa dứt, từ trong cửa bước ra mười người cao to vạm vỡ. 
Đúng lúc này, một âm thanh dịu dàng, nhu hòa như chuông gió từ phía sau vang lên, còn mang theo chút vội vàng. 
"Dừng tay!" 
Một dáng người xinh đẹp từ trong cửa bước đến, không phải Bạch Ngọc Lan thì còn là ai? 
"Bọn họ là bạn của tôi, mau dừng tay lại!" 
Bạch Ngọc Lan dẫm trêи đôi giày cao gót đi tới, trêи khuôn mặt xinh đẹp mang theo một tia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486049/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.