Thẩm vấn xong, Tiêu Thiên nhíu nhíu mày, hai người này và Trần Hổ là cùng một phe? 
Còn có Chu Thiếu Dương đứng sau kia, rốt cuộc là như thế nào? 
"Chúng tôi đã nói xong, có thể cho chúng tôi đi được chưa?" 
"Thả các người đi?" 
Tiêu Thiên sờ sờ cằm: "Thế này đi, trong số các người, tôi chỉ thả một người thôi!" 
Tiêu Thiên chỉ vào La Hán: "Thả ông ta đi." 
"Cái gì, dựa vào đâu mà thả ông ta, lại không thả tôi?" 
Kim Cương nổi giận, chẳng lẽ bởi vì do mình phản kháng mà Tiêu Thiên không buông tha cho mình hay sao? 
Tiêu Thiên nhẹ nhàng cười, nhìn vào mắt La Hán: "Trở về nói cho ông chủ của ông, để ông ta ta chú ý, đừng đắc tội với người không nên đắc tội!" 
Nói xong liền ra lệnh cho người cởi trói cho La Hán. 
La Hán cúi đầu, trong lòng sát ý ngập tràn, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân cũng không phải đối thủ của Tiêu Thiên, liền quay đầu rời đi. 
Nhìn La Hán ra đi, Kim Cương không ngừng chửi, mẹ kiếp! 
"Đừng mắng nữa, người đi thì cũng đã đi rồi!" 
Tiêu Thiên cười cười trào phúng nhìn Kim Cương, nói: "Này tên mập, tôi cá với với ông, ông chủ của ông sẽ không đến cứu ông đâu!" 
"Đệt..." Hắn ta vừa định chửi, liền nhớ đến người trước mặt đây vừa rồi đã hạ gục mình chỉ bằng một cú đá, nếu tiếp tục chọc giận anh ta nữa, anh ta sẽ cho mình thêm cú đá nữa, thì bản thân chắc cũng phải đi Tây Thiên. 
"Không thể nào!" Hắn sửa lại lời nói. 
"Vậy sao? Vậy chống mắt lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486047/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.