Chương trước
Chương sau
"Mẹ à... chúng ta tới đây làm khách..."
Lúc này đây, Tần Nhu cảm thấy mất mặt vô cùng, cha mẹ mình giống như quỷ chết đói, một chút lịch sự cũng không còn sót lại.
Sắc mặt của Trần Mộng Dao không dễ nhìn, Tiêu Thiên cũng không lên tiếng, anh kéo cô vào thẳng nhà bếp.
Nửa tiếng sau, đồ ăn được dọn lên.
Cua lông Hồ Dương Trừng, tôm hùm châu Úc, cá muối, đôi cá tuyết, sườn chua ngọt... trêи bàn ăn dọn lên mười hai món.
Món nào món nấy đều đủ sắc hương vị, khiến cho người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Mỗi ngày Tiêu Thiên đều mong đến thời điểm này đây.
Anh hít sâu một hơi rồi khen: "Thơm quá!"
Vừa nói, anh vừa đưa tay lấy một con cua lớn.
Hồ Ngọc Lan bên cạnh nhíu mày: "Chị à, thằng ở rể nhà chị không biết quy củ gì hết nhỉ? Còn được ngồi vào bàn ăn cơm, ở chỗ bọn em, ở rể thì không được chung bàn, chỉ có thể gắp đồ ăn rồi ngồi dưới đất mà ăn thôi!"
Nghe vậy, Tiêu Thiên cũng lười để ý, anh tự bóc vỏ cua, lấy gạch cua thơm ngon ra để vào trong bát Trần Mộng Dao. "Vợ à, nhanh ăn thử đi!"
Trần Mộng Dao đỏ mặt, không nói gì, cô cúi đầu nếm thử một miếng: "Ngon lắm!"
"Tiểu Nhu à, con ăn cua đi."
Tần Ngọc Liên nói thêm: "Bác còn chưa chúc mừng cháu thi đậu đại học đấy!"
Trần Mộng Dao cũng thấy vui, cảm giác của cô đối với em họ không hề tệ: "Tiểu Nhu, em thi đậu đại học rồi à?"
"Đúng đó." Tần Cương cũng nở nụ cười.
Tần Nhu hơi thẹn thùng, cô đáp: "Dạ vâng, đại học Vân Thành ạ."
Đừng nghĩ Vân Thành chỉ là thành phố cấp ba, nhưng đại học Vân Thành lại là một trường đại học top một trăm cả nước, thuộc nhóm hai trăm mười một nổi tiếng ở Trung Quốc.
Trong lòng Hồ Ngọc Lan vốn còn đang khó chịu, nghe họ nói vậy bà ta cũng quái gở đáp lời: "Tốt cái gì mà tốt, đâu có so được với đại học Yến Kinh của Dao Dao."
Nghe vậy, viền mắt Tần Nhu cũng đỏ bừng.
Tần Cương ở bên không nhịn được chọt chọt bà: "Nói cái gì vậy?"
Bầu không khí lại trở nên lúng túng lần nữa.
Lúc này đây, Tần Ngọc Liên mới điều hòa lại không khí, bà lấy một phong bì lì xì ở sau lưng ra: "Tiểu Nhu à, bác mừng cháu thi đậu đại học, đây là tấm lòng của bác, mong cháu học tập cho giỏi, sớm ngày nổi bật hơn người."
"Bác ơi, cháu không nhận được đâu." Tần Nhu cắn môi, đáp.
"Cảm ơn chị nhé!"
Nhanh như chớp, Hồ Ngọc Lan bên cạnh đã vội vàng cầm lấy bao lì xì: "Con bé ngốc, đây là tấm lòng của cô con, sao có thể không nhận được chứ."
Bà ta không thể chờ đợi nổi mở luôn phong bao ra, đếm tiền ngay trước mặt mọi người, không nhiều không ít, vừa tròn hai nghìn đồng!
Nhất thời, bà ta xụ mặt.
"Chị, sao chỉ có hai nghìn?"
Cái gì, hai nghìn?
Tần Cương cũng sững sờ tại chỗ.
Hắn ta cau mày nhìn Tần Ngọc Liên: "Chị à, nhà chị có điều kiện như vậy mà chỉ cho hai nghìn? Chị nói xem có được không?"
"Đúng đó, ít nhất cũng phải hai mươi nghìn!"
Hồ Ngọc Lan bĩu môi: "Cũng xem thường người ta quá!"
Chỉ một câu nói đã khiến Tần Ngọc Liên tức giận không hề nhẹ và sắc mặt Trần Cường cũng trầm đi.
Trần Mộng Dao đang muốn mở miệng thì Tiêu Thiên bên cạnh đã đặt đũa xuống: "Xong chưa? Có thể ăn cơm cho ngon được không vậy?"
"Mày im miệng cho tao!" Tần Cương chỉ vào Tiêu Thiên rồi mắng: "Cái thằng ở rể như mày có tư cách gì mà lên tiếng hả?"
"Bố à, bố nói cái gì đó?" Tần Nhu cuống lên, "Sao bố có thể nói anh rể như vậy được?"
"Anh rể cái gì?"
Hồ Ngọc Lan cười lạnh một tiếng: "Cậu Phó của Quốc tế Thiên Long mới là anh rể con, thằng đó là cái thá gì?"
"Mấy người im hết cho tôi!"
Tần Ngọc Liên đập mạnh lên bàn: "Nhà chúng tôi không hoan nghênh hai người, cút ra ngoài cho tôi!"
Vừa nói, bà vừa cướp phong bì lì xì trong tay Hồ Ngọc Lan lại: "Đây là đồ tôi cho Tiểu Nhu chứ không phải hai người."
"Chị à, em là em trai ruột của chị đó, chị lại bảo bọn em cút đi sao?" Tần Cương nhìn bà không tin nổi.
Tiêu Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Mẹ tôi nói mấy người cút đi, có nghe không hả?"
"Là cậu Phó của Quốc tế Thiên Long gọi bọn tôi tới, tôi xem ai dám đuổi tôi đi!"
Tần Cương mạnh miệng nói.
"Tôi không quan tâm Quốc tế Thiên Long hay Quốc tế Thiên Trùng gì, mẹ tôi nói mấy người biến thì mấy người phải biến!"
Giọng của Tiêu Thiên như vang lên từ âm phủ, lạnh đến mức khiến cho Tần Cương và Hồ Ngọc Lan bất giác run lên.
Đôi mắt thâm thúy như vực sâu, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến cho hai người họ hồn bay phách lạc!
Tiêu Thiên cũng không nhiều lời hơn, mỗi tay anh xách một người, ném thẳng ra ngoài cửa như rác.
Còn Tần Nhu cũng không nhịn được nữa, cô bé khóc òa lên.
Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao vội vàng tới an ủi.
"Cháu ngoan, đừng khóc."
Tần Ngọc Liên nói: "Họ là họ, cháu là cháu, bác không nói cháu mà."
Tần Nhu khóc đến đau lòng, không phải cô bé khổ sở vì bố mẹ bị ném ra ngoài, mà cô xấu hổ trước hành động chạy tới đây của họ.
Người nhà cô đều tốt, sao họ lại muốn kiếm lợi từ nơi này?
Khóc một lúc, cô mới từ từ bình tĩnh lại, cô bé đứng lên, khom lưng với cả nhà Tần Ngọc Liên: “Bác, bác trai, chị và anh rể.... em xin lỗi, em xin lỗi mọi người thay bố mẹ em."
"Cháu ngoan, nhanh lau nước mắt đi."
Tần Ngọc Liên đau lòng nói: "Bố mẹ cháu tích đức đời trước mới có thể sinh ra một cô con gái khôn khéo, hiểu chuyện như cháu đây."
Ngoài cửa, hai vợ chồng Tần Cương bị té ê cả ʍôиɠ.
Hai người nhe răng bò dậy từ dưới đất, Tần Cương đập cửa thật mạnh: "Mấy người nhanh thả con gái của tôi ra."
"Nhanh lên, có nghe thấy không hả? Nêu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Rầm rầm rầm."
"Rầm rầm rầm."
"Két..."
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Tần Nhu bước từ trong ra ngoài, trêи hàng mi vẫn còn vương nước mắt, cô bé cầu xin nói: "Bố mẹ, con xin hai người, chúng ta về đi thôi, đừng quậy phá nữa."
"Cái đồ chết bầm này."
Hồ Ngọc Lan đưa tay dí đầu của Tần Nhu: "Đúng là không nên nuôi mày lớn, cùi chỏ hướng ra bên ngoài, đúng là lỗ vốn!"
"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta về nhà!"
Tần Cương thở hồng hộc kéo Tần Nhu đi khỏi.
Vừa xuống lầu, hắn ta gắt lên: "Còn dám nói ông già không cho bà ta tiền hả, tôi biết ngay năm đó bà ta gạt mình mà!"
"Hay là chúng ta quay lại phá?"
"Phá?"
Tần Cương cười lạnh một tiếng: "Chúng ta có giỏi đến đâu cũng không quậy họ được, nhưng mà chắc chắn cậu Phó có thể trừng trị họ.
Hắn ta lấy điện thoại di động ra, bấm máy.
...
Ở đầu bên kia, Trần Văn Siêu cúp điện thoại, cười nói: "Bố à, quả nhiên là không ngoài dự tính, họ bị đuổi ra ngoài rồi."
Trong tay Trần Dũng cầm một điếu xì gà, ông ta nói: "Tối nay gọi điện cho Phó Tề, nhớ thêm thắt vào!"
"Vâng ạ, con biết rồi."
Trần Văn Siêu cười gian một tiếng: "Ngồi trêи núi cao xem hổ đấu, tập đoàn nhà họ Trần và Quốc tế Thiên Long không cùng đẳng cấp. Tập đoàn Tử Kim, tập đoàn Thiên Hồng, tập đoàn tài chính Quang Minh thì sao? Họ sẽ vì một tập đoàn nhỏ bé của nhà họ Trần mà trở mặt với Quốc tế Thiên Long à?"
Đáp án chắc chắn là không.
Lúc này đây, ở khu chung cư Vân Đỉnh Thế Gia.
Sau khi bị hai vợ chồng Tần Cương quấy rối, tất cả mọi người không còn khẩu vị nữa.
Tiêu Thiên hỏi: "Mẹ à, vừa rồi họ nói tới Quốc tế Thiên Long là sao vậy?"
Quả nhiên, bà biết ngay Tiêu Thiên sẽ hỏi.
Tần Ngọc Liên cũng không giấu diếm, bà nói hết ý đồ mà họ tới lần này.
Sau khi nghe xong, Tiêu Thiên nhíu mày, quả nhiên người nhà này bị người ta sai khiến.
Trần Mộng Dao cũng nhíu chặt đôi mày, đột nhiên cô nhớ tới người trẻ tuổi mà mình chạm mặt tại lầu một của cao ốc Thiên Long vào buổi trưa hôm nay, chẳng lẽ là hắn sao?
"Vợ à, em có biết Quốc tế Thiên Long này không?"
Trần Mộng Dao gật đầu: "Cao ốc Thiên Long là một trong những chung cư mà Quốc tế Thiên Long khai thác."
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn nói chuyện gặp được Phó Tề vào trưa ngày hôm nay.
Tiêu Thiên ngẩn ra, chuyện này cũng máu chó quá nhỉ?
Xuống lầu ký nhận xe mà cũng có thể gặp phải chuyện thế này?
Anh dở khóc dở cười, cảm giác hình như là do mình gây ra thì phải?
Nhưng mà nói đi nói lại, thằng nhóc này có thể tìm được em vợ của bố mẹ thì chứng tỏ vẫn có điều uẩn khúc, mọi chuyện không đơn giản đến vậy.
"Tiêu Thiên à, con yên tâm."
Tần Ngọc Liên nói: "Mẹ chỉ nhận con là con rể của mẹ thôi!"
"Không sai!"
Trần Cường gật đầu nói: "Ngoài con ra, chúng ta không chấp nhận ai cả."
Nghe họ nói vậy, Tiêu Thiên vui vẻ hẳn: "Vợ à, em có nghe không đấy, bố mẹ nhận anh rồi."
Chỉ trong nháy mắt đó, Trần Mộng Dao đỏ mặt, cô ngập ngừng nói: "Họ nhận chú thì cứ nhận thôi, cháu... cháu không nhận!"
"Con ăn no rồi!"
Cô để đũa xuống ôm mặt chạy vào phòng ngủ.
Thấy vậy, hai vợ chồng Tần Ngọc Liên đều bất đắc dĩ cười khổ, con bé này vẫn còn mạnh miệng đấy!
...
Trong văn phòng tổng giám đốc của chi nhánh công ty Quốc tế Thiên Long.
Mặt Phó Tề tối sầm, anh ta quay sang nói với Lưu Quân bên cạnh: "Đi đi, đi tiếp xúc với mấy công ty hợp tác với tập đoàn nhà họ Trần xem, bảo họ ngừng hợp tác với tập đoàn kia ngay!"
Nghe vậy, Lưu Quân tỏ vẻ khó xử: "Cậu Phó à, làm vậy hình như không tốt lắm?"
"Không tốt lắm?"
Phó Tề liếc anh ta một cái: "Nếu quản lý Lưu cảm thấy không tốt thì thay một người cảm thấy nó tốt đến làm nhỉ?
"Chuyện này... cậu Phó yên tâm, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
"Nhớ, tất cả các công ty hợp tác với tập đoàn nhà họ Trần, không được thiếu một ai!"
Phó Tề nhếch khóe miệng lên: "Từng bước từng bước ép con mồi vào đường cùng, sau đó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.