"Dao Dao, đói bụng không?"
Tần Ngọc Liên nói: "Dưới lầu có một siêu thị, giờ mẹ sẽ đi mua thức ăn, lát nữa làm món ngon cho con nhé."
"Mẹ ơi, hôm nay mừng nhà mới, là ngày vui mà, sao có thể để mẹ làm cơm được."
Tiêu Thiên tươi cười, nói: "Đi nào, hôm nay chúng ta đi ăn ở nhà hàng, chúc mừng một bữa ngon lành."
"Vậy thì tốn tiền lắm."
"Nghe lời Tiêu Thiên đi." Trần Cường cũng bước ra khỏi phòng, ông cười ôn hòa nói.
"Vậy... thôi được!"
Tần Ngọc Liên nói tiếp: "Nhưng mà lần này để mẹ chi tiền!"
"Mẹ."
Tiêu Thiên cười khổ: "Chúng ta đều là người một nhà mà..."
Trần Cường giải thích: "Để bố mẹ trả đi, xem như là tấm lòng của bố mẹ."
Thật ra Tần Ngọc Liên trả tiền còn có một hàm ý sâu xa hơn.
Vốn cứ tưởng chàng trai ở rể nhà mình là đồ ăn hại, nhưng sự thực lại là chàng rể vàng.
Không chỉ ra mặt giúp họ mọi lúc mọi nơi, mà anh còn giúp họ rời khỏi xóm nghèo, bước vào nhà cao cửa rộng.
Hơn nữa, điều khiến họ thấy cảm động nhất, là khi Tiêu Thiên để con gái mình đứng tên hai căn nhà.
Nhưng mà, bên cạnh cảm động, trong lòng họ còn có phần thấp thỏm.
Cái gì cũng dựa vào anh cả, có khi nào anh sẽ xem thường bọn họ không?
Nhỡ anh có ý kiến với con gái của họ thì phải sao đây?
Tiêu Thiên nhìn bố vợ và mẹ vợ, anh cũng đoán được đại khái suy nghĩ của họ rồi.
Cho nên anh không kiên trì nữa, gật đầu đồng ý.
Anh hiểu đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-sang-den-nha/486012/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.