Chương trước
Chương sau
Dứt lời, ánh mắt mọi người nhà họ Trần cùng nhìn về phía cửa.
Họ thấy Tần Ngọc Liên tóc tai bù xù lao vào từ bên ngoài giống như người điên.
Con thỏ bị ép cũng cắn người, huống chi đây còn là con người?
"Mẹ à, lẽ nào Trần Dũng là con trai của mẹ, còn Trần Cường thì không phải con của mẹ hay sao?" Tần Ngọc Liên đứng trước đại sảnh, nhìn bà cụ Trần ngồi ở ghế chính giữa, không sợ hãi chút nào.
Vừa nói, Trần Cường cũng theo vào phía sau, một giây sau, ông cúi đầu không dám nhìn người khác.
Ông đi tới bên cạnh Tần Ngọc Liên, nhẹ nhàng kéo bà một cái: "Vợ à, đừng làm bậy, chúng ta về nhà đi."
"Đồ vô dụng, về nhà cái gì?"
Tần Ngọc Liên cả giận nói: "Nhất định hôm nay tôi phải làm cho ra lẽ."
Vốn bà cụ Trần đã không thích cô con dâu Tần Ngọc Liên này, giờ mọi người mở hội nghị gia tộc, nhà họ đến muộn còn không nói, ngay trước mặt những người trong tộc mà còn la hét ầm ĩ, đúng là không coi bà ra gì.
"Rầm!"
Bà vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận nói: "Làm càn, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à?"
Bà cụ nổi giận, mấy người nhà họ Trần đều câm như hến.
Lần này cả nhà Trần Mộng Dao xong đời thật, bà nội nổi giận rồi.
Không ít người đều nhìn họ bằng ánh nhìn chế nhạo.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tần Ngọc Liên vẫn liều mạng, chống đối: "Mẹ, sao mẹ lại muốn chặt đứt đường sống nhà bọn con..."
Còn chưa nói xong, Trần Văn Siêu bên cạnh đã nhảy ra, chỉ vào mũi bà trách cứ: "Thím im miệng mau, sao lại nói chuyện với bà nội như vậy? Không để ý đến trưởng bối, không hiểu lễ nghi, còn không nhanh quỳ xuống xin lỗi bà nội đi?"
"Trần Văn Siêu, mày bớt cáo mượn oai hùm ở đây đi." Tần Ngọc Liên cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải ngày nào mày cũng quạt gió thổi lửa bên tai bà thì bà có thể đối xử với nhà chúng tao như vậy sao? Mày nói tao không hiểu lễ nghi, vậy còn mày? Dù thế nào tao cũng là thím hai của mày, mày nói chuyện với tao như vậy hả?"
"Thím..."
Trần Văn Siêu nghẹn họng không nói được câu nào.
"Văn Siêu không thể nói chuyện với cô như vậy, nhưng người làm anh như tôi thì có thể chứ?" Trần Dũng lạnh lùng đi ra từ bên cạnh: "Trần Cường, xem vợ của chú đi, đúng là xấu hổ."
"Anh cả... em..."
Trần Cường sợ hãi nhìn Trần Dũng, lại nhìn vẻ mặt thất vọng của bà cụ Trần, cơ thể run lên.
"Ông đừng có bắt nạt ông ấy, nếu không phải vì ông, ông ấy có thể trở thành bộ dạng như ngày hôm nay sao?"
"Đồ đàn bà chanh chua kia, bà nói cái gì?"
“Trần Dũng, vả miệng."
Bà cụ Trần gõ mạnh cây gậy xuống đất: "Vả nát miệng cô ta cho ta."
Nghe vậy, ánh mắt Trần Dũng lóe lên tia tàn nhẫn, tay phải vung lên cao, tát một cái nhanh như chớp giật.
Ôi!
Nhìn thấy cảnh này, mấy người nhà họ Trần đều thốt lên, họ nhìn Tần Ngọc Liên bằng ánh mắt như cười trêи sự đau khổ của người khác.
Tần Ngọc Liên cũng bất ngờ không kịp đề phòng nên không thể né tránh, thấy lòng bàn tay kia sắp tát lên mặt mình, bà tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Giữa tình thế ngàn cân treo sợ tóc đó, Tiêu Thiên chạy tới.
Anh nắm lấy tay của Trần Dũng, khiến cho Trần Dũng không thể ra tay được.
"Thằng rác rưởi này, mau buông ra."
Trêи trán Trần Dũng nổi gân xanh, ông ta muốn rút tay về nhưng lại phát hiện tay của Tiêu Thiên không khác nào cây kìm nhổ đinh, siết chặt lấy tay của ông ta.
Đúng lúc này, Trần Mộng Dao chạy tới, cô vội vàng kéo Tần Ngọc Liên về phía mình, sau khi kiểm tra một lượt cẩn thận, cô mới lo lắng hỏi: "Mẹ không sao chứ?"
Tần Ngọc Liên sững sờ, vốn bà cứ nghĩ chắc chắn sẽ bị ăn một bạt tai rồi, không ngờ Tiêu Thiên ngăn cản được.
"Ông muốn đánh mẹ tôi?" Sắc mặt Tiêu Thiên lạnh hẳn đi, dám đánh bố mẹ vợ của anh thì đúng là điếc không sợ súng.
Trần Dũng nổi giận, tay phải của ông ta bị khống chế, nhưng ông ta vẫn còn tay trái!
Vút!
Trần Dũng vung mạnh tay trái lên, tát lên mặt Tiêu Thiên.
"Chú ơi, cẩn thận..." Trần Mộng Dao hét lên kinh hãi.
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, Tiêu Thiên trở tay tát vào mặt Trần Dũng trước.
Bốp!
Một tiếng tát vang dội làm cho Trần Dũng ngẩn ngơ.
Nghe thấy âm thanh này, mấy người nhà họ Trần đều trợn tròn cả mắt.
Bà cụ Trần ngồi ở ghế chính giữa cũng không dám tin vào mắt của mình.
Trần Cường thì sững sờ tại chỗ, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Tiêu Thiên lại dám đánh anh cả của ông, lần này xong thật rồi!
"Khốn khϊế͙p͙, mày dám đánh..."
Bốp!
Trần Dũng còn chưa nói xong câu, Tiêu Thiên lại tát thêm lên mặt ông ta một cái.
Bốp bốp bốp bốp!
Từng cái một đánh lên mặt Trần Dũng.
Điều khiến người ta tức giận nhất là, lúc Tiêu Thiên tát lên mặt ông ta lại không hề ra tay quá mạnh, nhưng âm thanh lại vang dội vô cùng, dư âm văng vẳng bên tai mãi không tan.
Tiêu Thiên cố ý, anh cố ý dùng cách này để khiến cho ông ta mất mặt ngay trước mắt mấy người nhà họ Trần.
Nếu anh ra tay thật, có khi đầu của ông ta cũng bị tát bay.
Nhưng mà, mặc dù anh chỉ mới dùng một phần ngàn sức mạnh, Trần Dũng cũng bị tát đến đầu óc choáng váng, đầu vang lên tiếng ong ong.
Hình ảnh trước mắt khiến cho mọi người nhà họ Trần trợn mắt ngoác mồm, không tin nổi vào con mắt của mình.
Tiêu Thiên lại dám đánh Trần Dũng, nó không muốn sống nữa sao?
Trần Văn Siêu bên cạnh vừa giận lại vừa sợ, nhưng hắn thì không dám xông lên, chỉ cảm thấy gò má cũng đau âm ỉ.
"Phản, phản rồi!"
Bà cụ Trần tức giận đến run tay, cả giận nói: "Mấy người chết hết rồi sao? Còn không nhanh kéo bọn họ ra."
Nghe lời bà nói, trêи mặt mấy người nhà họ Trần cũng bừng bừng tức giận, định xông lên.
Ánh mắt của Tiêu Thiên lạnh buốt, ngay sau đó, sát khí mạnh mẽ tản ra từ người anh.
Khiến cho mọi người đều run lên.
Cảm giác rét lạnh ghim lên da thịt họ, vô cùng đau nhói.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Thiên, lúc bắt gặp ánh mắt của anh, họ đồng thời lùi về sau ba bước.
Kia rốt cuộc là một đôi mắt khát máu, tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình đến mức nào, quả thực còn hung ác hơn cả sói.
Ánh mắt của con người có thể như thế sao?
"Ai bước tới trước một bước, người đó chết!"
Tiêu Thiên nói rất nhẹ, nhưng từng chữ lại nặng nề gõ vào đầu của mọi người, khiến cho người ta không rét mà run.
"Tiêu Thiên, mau thả bác cả của mày ra, nếu không chúng ta sẽ báo cảnh sát!"
"Ngang ngược, đồ súc sinh kia, dám ra tay với bác cả."
"Chúng ta nhất định phải khiến cậu ta trả một cái giá thật lớn."
Mọi người nhà họ Trần đều buông những lời hung ác, nhưng lại không ai dám tiến lên.
Tiêu Thiên chỉ có một mình, mà họ lại có đến mấy trăm người, nhưng trước khí thế mạnh mẽ của Tiêu Thiên thì họ lại kinh hãi không dám bước lên.
Một người làm quan cả họ được nhờ!
Trần Mộng Dao kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên, khí thế bá đạo điên cuồng đó sao có thể là của lính đào ngũ được đây?
Tần Ngọc Liên cũng trợn tròn mắt.
Bà không ngờ là Tiêu Thiên sẽ ra tay đánh Trần Dũng, hơn nữa còn dùng cách tát tai nhục nhã đến vậy.
Điều này khiến cho bà ấy vừa mừng thầm mà cũng nhen nhóm đôi chút cảm động.
Nhưng mà nhiều hơn hết vẫn là lo lắng.
Bà hiểu Trần Dũng quá rõ ràng, Tiêu Thiên làm nhục ông ta như thế, nhất định ông ta sẽ điên cuồng trả thù lại.
"Chú ơi mau dừng tay, nếu đánh nữa sẽ có án mạng mất!"
Trần Mộng Dao tiến lên kéo Tiêu Thiên, họ đến đây là muốn nói lý với bà nội chứ không phải đến để gây chuyện.
Nghe vậy, Tiêu Thiên mới thu lại khí thế trêи người mình, quay đầu nhẹ nhàng nở một nụ cười, buông Trần Dũng ra.
Bịch một tiếng, Trần Dũng đặt ʍôиɠ ngồi dưới đất.
Hai bên gò má hiện ra dấu tay đỏ ửng.
"Bố, bố có sao không?"
Trần Văn Siêu nhắm mắt chạy tới kéo Trần Dũng qua.
Lúc này đây, Trần Dũng giận dữ và xấu hổ muốn chết, trước mặt mọi người mà Tiêu Thiên lại làm nhục ông ta đến vậy, chẳng khác nào giẫm đạp tôn nghiêm của ông ta hết lần này đến lần khác.
Mấy người nhà họ Trần cũng giận không chịu nổi, chỉ hận không thể xông lên hành hung Tiêu Thiên.
Cộc cộc cộc!
Cây gậy trong tay bà cụ Trần gõ xuống đất thật mạnh.
"Mày đúng là coi trời bằng vung!"
Bà cụ Trần trừng mắt, nổi giận lôi đình, nói: "Mấy người không coi ta ra gì cả phải không? Muốn ép ta tức chết mới vừa lòng à?"
Nghe bà nói vậy, mấy người nhà họ Trần đều sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất: "Bà nội, xin bà bớt giận."
"Đúng vậy bà nội, bà là như ý của nhà họ Trần chúng ta!"
"Nếu bà tức giận mà xảy ra nguy hiểm gì, chúng con nên làm gì đây?!"
Trần Văn Siêu nâng Trần Dũng dậy, sau đó quỳ gối trước mặt bà cụ Trần, khóc kể lể: "Bà nội, bà phải làm chủ cho bố của cháu, vừa nãy ngay trước mặt mọi người, Tiêu Thiên đánh ông ấy như vậy, bà cũng thấy đó, hạng người hung hăng ngang ngược như thế đâu thể dễ tha!"
Bà cụ Trần cũng nổi trận lôi đình, bà đứng lên, nói với mấy người nhà họ Trần: "Ai có thể chế ngự được đồ vô liêm sỉ này, cá nhân ta sẽ thưởng cho người đó năm trăm ngàn!"
Cái gì?
Nghe vậy, mấy người nhà họ Trần xôn xao.
Ngay sau đó, tất cả mọi người phấn khích hẳn.
Nói thật, tất cả tài sản nhà họ Trần đều tập trung ở trong tay bà cụ, có thể huy động được tiền ngoài bà ra cũng chỉ có Trần Dũng, tuy vẻ ngoài họ vinh quang là thế, nhưng mỗi tháng cũng chỉ khổ cực nhận mấy ngàn tiền trợ cấp mà thôi.
Năm trăm ngàn đó, với thu nhập của họ, không ăn không uống năm sáu năm mới có thể gom được nhiều tiền như vậy.
Tiền tài động lòng người, dưới thế tiến công về tiền bạc của bà cụ Trần, rốt cuộc cũng có người không kiềm chế được, hắn quát to một tiếng lao về phía Tiêu Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.