"Chẳng lẽ ở Hàn Giang Thành có người cực kỳ trọng yếu chết đi sao? Mình nhìn tám chín phần mười chính là Giang Vô Địch, trừ hắn ra, không có người nào khác, có thể làm tình hình thành ra nghiêm trọng như vậy."
Lâm Thanh Diện đang thầm vui mừng ở đằng kia, thầm mong một đối thủ đã được giải quyết.
Nhưng khi Lâm Thanh Diện thực sự nhận ra chân tướng, anh cảm thấy chán nản, không biết nên nói gì lúc này.
Bởi vì đây là địa bàn hoạt động chính của bọn họ, Lâm Thanh Diện sau khi từ nơi ma quái đó đi thẳng đến đây, số lượng hoa vàng và hoa trắng trên đường càng ngày càng nhiều, khiến Lâm Thanh Diện không khỏi nghi hoặc.
"Ước chừng hôm nay gió lớn, nhưng gió thổi kiểu bất thường này, nhìn không ra hướng gió. Quên đi, ta mau đi tìm Du Ly bọn họ hội họp, không nghĩ về nó nữa. lãng phí tinh lực. "
Nhưng mà, khi Lâm Thanh Diện đi tới chỗ mấy người bọn họ tạm nghỉ ngơi, liền nhìn thấy một chuyện đầy kinh ngạc:
Ngô Mộc cùng Vương Tiểu Lâm trên vai đều có băng đai trắng, trên đầu Du Ly còn có cột lụa trắng, ước chừng do thời gian gấp rút, không có cách nào chuẩn bị mai táng nghiêm túc.
Lão nhân gia không nói lời nào, ngồi tại trên thềm đá, ánh mắt trống rỗng rũ xuống, người không biết cứ ngỡ ông đã nhập hồn về Tây Thiên.
Ba huynh đệ của mình đang thì khóc trời đập đất, may mà mười mấy năm nay người của Hàn Giang Thành không thịnh, bằng không phải chỉ mượn mấy người bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657563/chuong-2041.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.