*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thanh Diện nhớ lại con đường mình đi ngày hôm qua, sau đó lại bắt đầu hành trình trước đó, rốt cuộc mấy cây ăn trái này cũng không biết bỏ chạy, từ từ đi cũng tới. về phần săn bắn, anh chỉ có thể trông vào vận may, gặp được con gì liền đánh con đó, dù sao cũng chỉ là thuận tiện mà thôi.
Khi đi trên con đường rừng này, anh thực sự cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, trong ấn tượng của anh, hình như hôm qua có rất nhiều động vật nhỏ khi anh đi qua, xung quanh đầy tiếng chạy của thú vật, hôm qua anh thật sự là đại bội thu hoạch. hôm nay cho dù Du Ly không đề cập tới, anh cũng sẽ đi con đường này, nhưng hôm nay lại không có động vật nhỏ, làm cho anh cảm thấy có cái gì không ổn.
“Ở đây xảy ra chuyện gì sao? Sao lại im lặng như vậy?” Lâm Thanh Diện có chút kinh ngạc nói, đương nhiên anh chỉ đang nói một mình, dù sao trong sơn động này cũng chỉ có hai người, là anh và Du Ly.
Lâm Thanh Diện luôn cảm thấy, nơi đây có vẻ có chút kỳ quái nên nhanh chóng hái một ít hoa quả chuẩn bị rời đi, khi từ trên cây leo xuống, đột nhiên anh nhìn thấy con yêu mãng, bản năng đầu tiên của anh là muốn mình cùng nó đánh một trận, nhưng anh chợt nhận ra rằng, nội thương mà anh đã phải chịu trước đó vẫn chưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657310/chuong-1788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.