*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thanh Diện thật ra muốn hỏi Mạc Niệm, nhưng Mạc Niệm nha đầu đó cũng sẽ không hoàn toàn nói thật, chỉ cần hỏi Câu Lân, thật sự mới có thể nghe được sự thật.
Còn một điều nữa, Mạc Niệm đôi khi bất cẩn, có người đi vào, dù là tốt hay xấu, người khác cũng có thể đoán ra được, nhưng có thể cô không biết.
Câu Lân rất vui vẻ, Lâm Thanh Diện đã coi trọng hắn như vậy.
Mạc Niệm có nói, trước đây Lâm Thanh Diện cũng có một thú cưỡi cưng tên Cổ Tê trên trái đất, nhưng so với Cổ Tê, Câu Lân còn hạnh phúc hơn nhiều.
“Chủ nhân hỏi tôi là đúng người rồi, Mạc Niệm trong thời gian này bận rộn không có thời gian quan tâm đến chuyện trong nhà, Liễu Lâm đã tới qua nơi này, còn có mấy người ở trung tâm thành trì. Lăng Ngọc cô nương cũng có tới nhìn qua, nhưng là Mạc Niệm nha đầu kia cũng không biết cô gái đó. "
Bọn họ làm sao lại tới đây?
Lâm Thanh Diện cau mày hít sâu một hơi, Liễu Lâm tới đây nhất định phải biết anh là Lâm Thanh Diện, dù sao thân phận giả của Mộc Quang cũng đã bị bại lộ.
Trong lòng có chút hổ thẹn, anh quan sát Câu Lân, nói: "Thật xin lỗi, ta không nên đem ngươi để ở trong thành tâm(trung tâm thành trì) mà rời đi."
Câu Lân nghe vậy, trong lòng chợt dâng lên sự bất bình, vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diện sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657229/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.