La Tiêu Tiêu nói rất nhanh thì có thể đến, chỉ là ở trong núi sâu nhiều năm không đi, tốc độ chậm hơn rất nhiều so với ban đầu.
Mạc Niệm đi theo sau lưng, kêu lên một tiếng, dọa La Tiêu Tiêu ôm chặt lấy Mạc Niệm, Mạc Niệm nhíu mày, hỏi: "Thứ gì vậy?"
Nhìn nơi phát ra âm thanh, Mạc Niệm hít sâu một hơi, sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
Hình ảnh lúc này rất quỷ dị, Mạc Niệm trông giống như con nít, lại bị một người lớn hơn mình rất nhiều như La Tiêu Tiêu ôm lấy.
Đối diện có một con báo đốm đang nhìn Mạc Niệm với La Tiêu Tiêu, La Tiêu Tiêu sợ quá khóc lên, nói: "Mạc Niệm, cô có biện pháp gì hay không?" "Cô cũng chưa từng nói trên đường có dã thú." Mạc Niệm oán trách La Tiêu Tiêu.
La Tiêu Tiêu nghe thấy lời này, lo lắng nói: "Chỉ cần có thể tìm được Lâm Thanh Diện sớm một chút, thì cho dù có nhiều dã thú hơn nữa, tôi cũng không sợ."
Mạc Niệm nhìn La Tiêu Tiêu ôm cánh tay mình, cười sâu xa một tiếng: "Nếu cô cũng đã nói như vậy thì thả tôi ra đi, một người lớn như vậy mà sao không có tương lai như thế chứ?"
La Tiêu Tiêu lập tức không dám nói lời nào, con báo đốm kia đang nhìn chằm chằm La Tiêu Tiêu với Mạc Niệm, đi tới từng bước một.
La Tiêu Tiêu buông tay ra thì lập tức bỏ chạy, Mạc Niệm nâng trán, chưa thấy qua người nào ngu ngốc như vậy, cho dù chạy nhanh như thế nào thì còn có thể chạy nhanh hơn báo sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657117/chuong-1595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.