Nghe thấy lời của tổng quản, tên áo đen đó theo bản năng mà quay đầu lại nhìn một cái.
Người trước mắt này làm sao mà biết được phiền não của mình chứ, không lý nào.
Hắn đột nhiên nảy sinh hứng thú, hỏi ông ta: “Ông nói như vậy, không lẽ ông biết tôi đang phiền não gì sao?”
“Không sai, nhưng tôi cũng không phải giúp đỡ miễn phí đâu, tôi cũng có điều kiện.” Tổng quản Diệp nịnh hót mà nói.
“Ông có điều kiện gì, chi bằng trực tiếp nói ra đi, tôi không thích vòng vo.”
Người áo đen đó nói chuyện cũng thật dứt khoác, tổng quản hít sâu một hơi, nhìn người áo đen, nói: “Tôi biết bọn chúng đang ở đâu, nhưng cậu phải chữa khỏi cho đôi chân của tôi, cho tôi gia nhập với các người, tôi và bọn họ có mối thù không đội trời chung, không báo thù này thì cả đời này tôi chả thể ngẩng đầu lên được.”
Người áo đen khinh miệt mà nhìn hai chân của ông ta, tổng quản Diệp sợ bị từ chối, lại vội vàng nói: “Cậu yên tâm, nếu như tôi không thể làm được lời mà tôi nói thì cậu cứ đánh gãy chân tôi, tôi cũng chả nói gì đâu.”
Người áo đen nở ra một nụ cười hàm ý sâu xa, hỏi: “Có chỗ ở không?”
Tổng quản Diệp nở nụ cười xán lạn, nói: “Có chỗ ở, nhưng nếu như ở chỗ cũ của tôi, để cho bọn họ biết tôi có liên hệ với người của các người thì tôi cũng không sống được, đến lúc đó các người muốn tìm người đương nhiên là khó hơn lên trời rồi.”
Tổng quản Diệp biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657074/chuong-1552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.