Giờ Lâm Thanh Diện chỉ lo lắng, nếu bên trong thật sự có thứ gì đó, thì liệu La Tiêu Tiêu có còn sống khi ở trong này không?
Anh ngừng bước hỏi: “Đây hoàn toàn không phải là nơi người ở, Vương Phi Dương, nếu La Tiêu Tiêu có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho anh.”
“Giờ anh vẫn nên lo thân mình trước đi, tôi để cô ta ở đây, là do cô ta có giá trị lợi dụng, anh cứ yên tâm, cô ta không xảy ra chuyện như anh nghĩ đâu.”
Vương Phi Dương không hề hứng thú với người khác, ngoại trừ Lâm Thanh Diện.
Anh ta là con cưng của trời, bất kỳ người nào ở Thành Tiên Linh cũng phải cung kính gọi anh là cậu chủ, giờ chỉ cần anh giết chết Lâm Thanh Diện, thì anh vẫn là anh của ngày xưa.
Không ai có thể vượt qua bản lĩnh của anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh bỗng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lâm Thanh Diện còn chưa tới gần, đã nghe thấy tiếng La Tiêu Tiêu, giọng cô hơi khàn khàn, đang kêu cứu, kèm theo chút trầm thấp nức nở.
Lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện, cô khóc không thành tiếng.
“Bọn họ đang lợi dụng tôi để đối phó anh đấy, Lâm Thanh Diện, anh đừng nên tới đây, tôi cam tâm tình nguyện chết vì anh.”
Lâm Thanh Diện đã cứu mẹ La Tiêu Tiêu, nên cô rất cảm kích anh, biết anh đã có vợ và con gái, nên cô không thể gả cho anh được, nếu cô chết vì anh, có lẽ sẽ được anh ghi nhớ suốt đời, nên dù cô chết cũng chẳng hối tiếc.
Thấy La Tiêu Tiêu bình an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657069/chuong-1547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.