Lâm Thanh Diện hiểu ý của ông ta, mọi người đều rõ ràng trong lòng, không gì có thể che giấu được.
Ở bên cạnh Vương Kình Thiên thời gian dài, nên đương nhiên cũng quen Diệp Phàm Trần. Mình tự nhiên lại nhảy ra, họ chắc chắn sẽ không thể nào chấp nhận.
Huống chi mình còn có mối thù khó hiểu với Vương Phi Dương.
“Phiền phức, là gặp chút phiền phức nhỏ, nhưng không coi là gì, chuyện cháu tôi gặp phải mới là phiền toái lớn.”
“Lời này vãn bối nghe không hiểu, ý của tiền bối là?”
Thấy Lâm Thanh Diện giả ngu, Kim Cương đành phải vào thẳng vấn đề, nói ra mục đích của mình: “Cậu đắc tội với cháu trai của tôi, còn muốn yên bình rời khỏi đây, sợ là không thể.”
“Nếu tiền bối đã nói ra, tôi cũng không cần phải phủ nhận nữa. Tôi và Vương Phi Dương thật sự có xích mích, nhưng trước khi tới đây đã giải quyết xong rồi, bây giờ ông làm như vậy, có phải không có đạo nghĩa hay không?”
“Đạo nghĩa? Nếu thật sự đã giải quyết xong, vậy cháu trai tôi nhất định sẽ không muốn tôi xả giận cho nó. Nó đã thể hiện rất rõ ràng, nếu cậu cam tâm tình nguyện dập đầu nhận sai với nó, nó có thể cho cậu một con đường sống, dẫu sao cậu cũng dâng bảo vật lên cho anh cả tôi.”
“Quân tử thà chết không chịu nhục, đúng là vô cùng hoang đường, tôi không thể đồng ý yêu cần này.”
Ánh mắt quật cường và ngữ khí kiên quyết của Lâm Thanh Diện lại làm Kim Cương cảm thấy hơi kính nể.
Nhưng cho dù Lâm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657066/chuong-1544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.