Trên không trung.
Người đàn ông thấy Chung Tài và Chu Tước nhanh chóng tới gần, mặt mày khinh thường, ngón tay của tay phải hơi nhấc lên, một cỗ linh lực vô cùng cường đạo lập tức sinh ra, hóa thành nắm đấm sắt linh lực, đánh về phía hai người.
Chung Tài mặt mày sửng sốt, lập tức dùng toàn bộ linh lực làm phòng ngự.
Chu Tước líu lưỡi, nhân lúc Chung Tài giảm tốc độ thì lập tức đuổi tới, linh tụ tập trung trước người, hình thành một lá chắn bảo vệ.
“Không tự lượng sức mình.” Người đàn ông lạnh lùng nói.
Nắm đấm sắt linh lực đó đụng thẳng vào lá chắn bảo vệ của Chu Tước và Chung Tài, trong nháy mắt, trực tiếp nuốt chửng hai người, tiếng nổ cực lớn vang vọng cả rừng rậm Sương Mù, thậm chí ở Dược Thần Cốc cũng bị động tĩnh này làm cho bàng hoàng.
Nhìn khe nứt trên bầu trời của rừng rậm Sương Mù, lông mày của Điền Uyên nhíu lại, lập tức phái đệ tử có thực lực mạnh trong cốc, mang theo linh đan chạy về phía rừng rậm Sương Mù.
Trên không của rừng rậm Sương Mù, năng lượng sót lại trong vụ nổ linh lực dần tản ra.
Chu Tước và Chung Tài từ trên không rơi xuống đất, toàn thân đều là vết thương, không có nhúc nhích.
Ngón tay của người đàn ông nhắm chuẩn về phía hai người, lại bắn ra một cỗ linh lực xung kích, định giết chết hai người.
Chu Tước khó nhóc mở hai mắt, chỉ một đạo linh lực liền khiến cô ta và Chung Tài bị trọng thương tới mức không thể nhúc nhích, lần này cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/657018/chuong-1496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.