Đêm khuya, tiểu Nặc Nặc nghỉ ngơi một mình ở trên giường nhỏ, Lâm Thanh Diện chính là cùng Hứa Bích Hoài tâm sự.
Tiêu điểm nói chuyện đơn giản chính là sắp xếp cho sau này.
Khi nghe Lâm Thanh Diện định để tiểu Nặc Nặc ở kinh đô, dẫn cô đi nơi rừng rậm sương mù tu hành, Hứa Bích Hoài vẫn biểu đạt bất mãn của mình.
"Lâm Thanh Diện, sau khi tiểu Nặc Nặc ra đời, cho tới bây giờ em chưa từng rời xa con bé. Bây giờ anh muốn dẫn em tới rừng rậm sương mù, để tiểu Nặc Nặc ở lại kinh đô, cho dù thế nào em cũng không yên tâm." Hứa Bích Hoài nói: "Nếu thật phải như vậy, vậy em tình nguyện không tu hành."
"Không tu hành?" Lâm Thanh Diện hơi nhíu mày: "Anh cũng biết làm ra lựa chọn như vậy hơi khó xử, đồng thời, anh cũng không bỏ tiểu Nặc Nặc được, con bé đáng yêu như vậy, lại làm cho người khác thích như vậy."
"Chỉ là tiểu Nặc Nặc tuổi vẫn quá nhỏ, nếu không dẫn con bé cùng đi tu hành cũng được, huống chi, tiểu Nặc Nặc trời sinh vô cùng thích hợp tu hành." Lâm Thanh Diện nói.
"Vậy nên làm sao đây?"
Hứa Bích Hoài nói, một mặt, cô cũng không đồng ý một ngày nào đó trong tương lai phải rời xa Lâm Thanh Diện, mặt khác, cô cũng không đồng ý rời khỏi tiểu Nặc Nặc.
"Ai, có lúc thật hy vọng con bé lớn nhanh lên một chút, nhưng có lúc lại hy vọng con bé có thể luôn nhỏ như vậy. Lâm Thanh Diện, anh nói suy nghĩ của em có buồn cười không." Hứa Bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656972/chuong-1450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.