Trong miếu thờ Thương Nguyên Giới.
Lúc này, ánh mắt Lâm Thanh Diện hơi nghiêm nghị, bởi vì trước mắt anh, Tiểu Nguyệt đang làm động tác rất kỳ lạ, tựa như đang say.
“Cô làm gì cô ấy rồi?” Lâm Thanh Diện căng thẳng hỏi.
Dao Trì mỉm cười: “Yên tâm đi anh Lâm, cậu đừng lo lắng, tôi đã nói không làm tổn thương cô ấy thì sẽ không làm tổn thương cô ấy.”
“Vậy cô ấy…” Lâm Thanh Diện nghi hoặc hỏi.
Dao Trì nhìn Tiểu Nguyệt, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Đừng lo, tôi nghĩ lúc này cô ấy đang làm chuyện gì cô ấy muốn làm nhưng chưa làm được, lát nữa cậu hỏi cô ấy là được.”
“Được rồi, cô đủ chưa? Mau thu hồi thần lực của cô lại đi.” Lâm Thanh Diện nghiêm giọng nói.
“Được, tôi nghĩ chắc cũng được rồi, hẳn là cô nhóc đã biết điểm lợi hại của tôi, tôi sẽ thu hồi thần lực.”
Nói xong Dao Trì chuyển động thần niệm.
Lâm Thanh Diện nhìn Tiểu Nguyệt, anh thấy người cô ấy lảo đảo sắp ngã xuống đất.
Anh vội vàng bước lên đỡ Tiểu Nguyệt.
“Lâm Thanh Diện, thật sự là anh à? Hoá ra không phải tôi đang mơ?”
Tiểu Nguyệt nép mình trong vòng tay vững chãi của Lâm Thanh Diện, dần dần tỉnh lại.
“Sao thế? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Thanh Diện lo lắng hỏi.
Tiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, khi nhìn thấy Dao Trì đang mỉm cười, cô ta lập tức tỉnh lại.
Cô ta vội vàng đứng dậy, ra khỏi vòng tay của Lâm Thanh Diện.
“Tôi… tôi đã về?” Tiểu Nguyệt hỏi.
Dao Trì cười bảo: “Thế nào, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656964/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.