“Được, vào hôm qua, một nhóm người đến biệt viện của nhà họ Lâm chúng ta, nói là có vụ làm ăn lớn muốn tìm mợ chủ bàn bạc...”
Đợi sau khi Tôn Tuệ Phương nói hết đầu đuôi sự việc, Lâm Thanh Diện coi như đã hiểu rồi.
Thì ra là có người giả danh làm ăn, đem Hứa Bích Hoài và Nặc Nặc đi rồi, chỉ là, tại sao hai người Tú Nương và Vân Sơn không có ra tay chứ?
Lâm Thanh Diện có hơi không hiểu, hai con rối này, nếu Bích Hoài bọn họ không sao cũng thôi, nếu bọn họ cho dù chịu nửa điểm uất ức, đều phải xử lý hai con rối này rồi, trừng phạt sự thất trách của bọn họ.
“Cậu chủ, nhà họ Lâm chúng ta đã phát ra tất cả mọi người tìm kiếm cả một ngày rồi, nhưng đã lâu vẫn chưa có tin tức của mợ chủ bọn họ, cậu xem phải làm sao đây, lo chết tôi rồi.” Tôn Tuệ Phương mang theo tiếng khóc nói.
“Chị Tôn, chị đừng khẩn trương, những người này chị từng gặp chưa, miêu tả rõ diện mạo của bọn họ cho tôi.” Lâm Thanh Diện nói.
Tôn Tuệ Phương sau khi suy nghĩ rồi nói: “Tôi nhớ ra rồi, những người này đại khái tổng cộng có mười mấy người, thấy bọn họ đối với nhà họ Lâm cũng không phải quá quen thuộc, vì rất lâu sau mới tìm được biệt viện của nhà họ Lâm, diện mạo của bọn họ ngược lại bình thường, nhưng tuổi tác đa phần hơi lớn, trông người trẻ nhất sợ rằng cũng tới 40 tuổi rồi.”
Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu lại, những người này rốt cuộc sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656914/chuong-1392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.