Tối hôm sau, gió nhẹ trước núi từ bên ngoài cửa sổ thổi vào.
Tiểu Nguyệt nằm trên giường tuy sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng lại tốt hơn trước nhiều rồi.
Chiến đấu một ngày một đêm, cộng thêm sau khi trở về Chúng Thần Điện trước đó liền giúp bạn đồng hành bị thương chữa thương, Thanh Long bọn họ đã buồn ngủ không thôi rồi, đã quay về nghỉ ngơi rồi.
Lúc này, trong căn phương của Tiểu Nguyệt người bị thương nặng nhất, chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Diện.
Đột nhiên, Tiểu Nguyệt nằm trên giường ngón tay út hơi động đậy, sau đó, mắt của cô ta khẽ mở ra.
“Cô tỉnh rồi?”
Lâm Thanh Diện đến bên giường hỏi.
Tiểu Nguyệt gật đầu, đồng thời nhìn xung quanh: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Cô đã hôn mê tròn một ngày rồi.”
Lâm Thanh Diện nói, đứng dậy cầm một ly nước ấm cho Tiểu Nguyệt: “Uống chút nước đi.”
Tiểu Nguyệt gật đầu, dưới sự nâng đỡ của Lâm Thanh Diện miễn cưỡng dựa vào đầu giường.
“Thật không ngờ, tôi vậy mà còn có thể khiến anh phục vụ tôi.”
Tiểu Nguyệt khẽ mỉm cười nói.
Khóe miệng Lâm Thanh Diện khẽ cong lên: “Cô tốt xấu gì cùng từng làm ‘mẹ vợ’ của tôi, bê trà đưa nước cho cô, đó không phải là chuyện nên làm sao?”
Tiểu Nguyệt lườm Lâm Thanh Diện, có điều bây giờ, hai người nói chuyện ngược lại thoải mái không ít.
“Sao trong căn phòng chỉ có một mình anh?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Tôi bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi hết rồi, tôi trẻ tuổi, không sao cả.” Lâm Thanh Diện thản nhiên nói.
Tiểu Nguyệt lắc đầu, tên này vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656906/chuong-1384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.