Bên này, Lâm Thanh Diện đi theo Vân Tịch Dao suốt chặng đường đi về phía trước. Càng đi càng cảm thấy con đường này không phải đường dẫn đến căn gác của Vân Tịch Dao.
Chẳng lẽ quả thánh được cất giấu ở nơi khác? Lòng Lâm Thanh Diện nghi hoặc nhưng cũng không nói nhiều. Đi thêm khoảng tám phút, Vân Tịch Dao dừng lại. “Quả thánh ở đây?” Lâm Thanh Diện hỏi, anh nhìn thì thấy rõ ràng là một nghĩa trang. Vân Tịch Dao gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ tôi được chôn ở đây, còn quả thánh mà mọi người muốn, lúc trước do mẹ tôi cất giữ, nên ngày bà mất, quả thánh cũng được thờ phụng trước linh vị của mẹ tôi”
Lâm Thanh Diện tỏ ý đã hiểu, đặt thứ người đã mất yêu thích trước linh vị của người ấy đúng là truyền thống vẫn luôn được nước H giữ gìn.
“Nếu vậy hay là tôi không lấy quả thánh nữa, dù sao người đã khuất mới là lớn nhất, mẹ có thích quả thánh như vậy thì tôi không nên cướp đi” Lâm Thanh Diện nói. “Không cần khách sáo đầu anh Lâm”
Vân Tịch Dao cười nói: “Trước khi mất mẹ tôi cũng nói quả thánh không có tác dụng mấy với người ở đây, nhưng đối với người tu hành ở thế giới bên ngoài nó lại là bảo vật. Trước khi chết mẹ tôi nói quả thánh này nhất định phải giữ lại cho người có duyên, hơn nữa người này nhất định phải là người từ thế giới bên ngoài tới. Bây giờ xem ra bao nhiêu năm nay, anh chính là người mà mẹ tôi muốn chờ”
Lâm Thanh Diện khẽ cười, nếu đã vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656844/chuong-1322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.