Anh ta đạp mũi chân xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên, tung cước đá vào ngực đối phương.
Năm ngón tay của ngươi lính kia đã bị đứt, mất đi khả năng chiến đấu, nhưng vẫn nhấc đầu, sau khi nhìn thấy cú đá này thì vội đặt một bàn tay khác lên trước ngực để ngăn cản.
Nhưng sức mạnh nội lực của anh ta đâu phải là thứ gã có thể ngăn cản, huống gì Dư Thụ Tùng còn đặc biệt muốn thể hiện tất cả thân thủ trước mặt Vân Tịch Dao, nên một cước này không hề nương tay.
Người lính kia bay xa mười mét, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Dư Thụ Tùng đi tới trước mặt đối phương, một tay đè đối phương, một tay khác tung nắm đấm vào mặt đối phương.
“Được rồi!”
Giọng nói của Vân Hạc kịp thời khiến Dư Thụ Tùng dừng lại.
Dư Thụ Tùng cười kinh miệt: “Điện chủ, trận này tính là tôi thắng chữ?”
Vân Hạc gật đầu: “Xem ra tôi đoán không sai, các người ngoài tu vi, thân thủ cũng rất tốt. Binh lính của tôi thua rồi, mong cậu cho cậu ta một con đường sống.”
“Nếu điện chủ đã mở lời, vậy tôi sẽ buông tha cho gã”
Du Thụ Tùng thoải mái nói, rồi lại nhìn về phía sân bên kia.
Lâm Thanh Diện ra sân rồi, đối thủ của anh cũng là một binh lính.
“Anh không phải đối thủ của tôi, đi xuống đi” Lâm Thanh Diện nhàn nhã nói.
Nhưng sau khi người lính này nghe xong lại không hề có phản ứng. Mời đọc truyện tại Tamlinh247.com
Sự chuyên nghiệp khiến người lính này cho dù đối mặt với bất cứ đối thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656840/chuong-1318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.