Một ấm trà thơm uống hết, Điền Uyên ngồi ở đối diện Lâm Thanh Diện hơi há miệng.
Cho dù ông ta đã tại thế mấy chục năm, nhưng, đối diện với tất cả những gì Lâm Thanh Diện vừa nói, vẫn như là như đứa trẻ chưa chào đời.
“Không ngờ, cạnh Dược Thần Cốc chúng tôi, vậy mà là linh nguyên còn sót lại thế giới này!”
Điền Uyên mất tiếng nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Chỉ là nước chảy ra từ trong rừng rậm Sương Mù, tập trung tới Dược Thần Cốc của các ông trở thành linh tuyền thì đã có thể khiến các ông hưởng mãi không hết rồi.”
“Phải, một nơi phong thủy quý giá như này, không thể để người có tâm cơ cướp đi!”
Điền Uyên lập tức tỏ rõ lập trường: “Lâm Thanh Diện, cậu yên tâm, chúng tôi và linh thú của rừng rậm Sương Mù làm hàng xóm được mấy trăm năm, bọn chúng bởi vì một lời hứa của bản thân năm đó mà cô độc canh giữ mấy trăm năm nay, chúng tôi càng nên cống hiến để bảo vệ linh nguyên.”
“Nếu như, sau này người của Thương Nguyên Giới tới xâm phạm, Dược Thần Cốc chúng tôi dẫn đầu xông lên, nhất định sẽ liều chết bảo vệ!” Điền Uyên nói.
Lâm Thanh Diện tán thưởng nhìn Điền Uyên: “Theo tôi thấy, người của Thương Nguyên Giới, chắc cách chúng ta không xa rồi, sợ rằng không bao lâu nữa thì sẽ tới đây.”
“Tại sao nói như vậy?” Điền Uyên kinh ngạc nói.
“Lúc đầu, Thần Ma Tu La sau khi đem toàn bộ truyền thừa cho ta, hư ảnh hoàn toàn tan biến, không biết như nào, cũng chính từ khi đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656782/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.