Đến chỗ ở của Lâm Thanh Diện, hai người ngồi mặt đối mặt.
“Điền cốc chủ, tôi có chuyện muốn nói với ông, là chuyện liên quan tới rừng rậm Sương Mù.” Lâm Thanh Diện nói.
Điền Uyên giúp Lâm Thanh Diện pha ly trà: “Vừa rồi ở đại sảnh thì cảm thấy cậu đối với những đệ tử đó vẫn là có chút che giấu, tôi nghĩ, sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản như những gì cậu nói đâu.”
“Ông nói không sai.”
Lâm Thanh Diện thản nhiên nói: “Có điều, tôi vừa rồi cũng không có nói bừa, lần này tôi có thể bình an đi ra khỏi rừng rậm Sương Mù, thứ dựa vào thật sự là thanh Kiếm Trảm Tiên này trong tay tôi!”
Điền Uyên nhíu mày, ông ta biết, Lâm Thanh Diện gọi ông ta tới nơi này, nhất định là có chuyện khác muốn nói với ông ta.
“Chẳng lẽ, cậu ở trong rừng rậm Sương Mù đã phát hiện chuyện gì cổ quái sao?” Điền Uyên hỏi.
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Không sai, từ hôm tôi vừa đặt chân bước vào rừng rậm Sương Mù thì tôi cảm thấy, linh khí của nơi đó so với Dược Thần Cốc nhiều hơn mấy chục lần! Hơn nữa, càng đi vào trong, linh khí càng nhiều.”
“Đây là tự nhiên, từ rất lâu trước kia tới nay, chúng tôi luôn cho rằng, linh khí trong Dược Thần Cốc cường thịnh như vậy, rất có khả năng nguồn gốc của chỗ linh khí này chính là đến từ rừng rậm Sương Mù, xem ra, những suy đoán của chúng tôi cũng không có sai.”
Lâm Thanh Diện gật đầu: “Điền cốc chủ, ông còn nhớ một vấn đề mà trước khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656780/chuong-1258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.