Hồ Vân thấy Lâm Thanh Diện trạc tuổi mình, không lớn hơn mình được bao nhiêu, không ngờ đã đạt được Hóa cảnh thì trong lòng thấy vô cùng chấn động.
Điều này thật sự là đả kích không nhỏ đối với Hồ Vân vẫn luôn cho rằng mình là thiên tài hiếm thấy.
“Bây giờ, tôi có thể vào được chưa?”
Lâm Thanh Diện hỏi.
“Công hội Luyện kim xuất hiện người như anh từ lúc nào?” Hồ Vân chất phác kêu lên.
Lâm Thanh Diện bất lực. Sao ngay từ đầu người này cứ xem mình là người của công hội Luyện kim vậy?
“Không, cốc chủ bảo tôi canh cửa cốc, cho dù anh là cường giả Hóa cảnh thì sao chứ? Tôi sẽ không sợ anh đâu!”
Lâm Thanh Diện lại thở dài. Xem ra, mình không dạy dỗ người thanh niên ngoan cố này mộ trận, sợ rằng không thể nào thuyết phục được anh ta.
Trong khi nói chuyện, trường kiếm trong tay Hồ Vân đã vung lên.
“Không tệ!”
Lâm Thanh Diện thở dài nói. Uy lực của một kiếm này chỉ kém hơn mình lúc đạt tới Tông Sư một chút.
Hai ngón tay bóp nhẹ vào giữa không trung.
Theo Lâm Thanh Diện thấy, đòn tấn công của Tông Sư cảnh thật sự quá chậm.
Anh chỉ dùng ngón tay búng nhẹ lên trên thân kiếm của đối phương.
Hồ Vân rên một tiếng, chỉ cảm thấy cổ tay bị chấn động làm tê liệt, trường kiếm rơi xuống đất.
“Đây chính là thực lực của cường giả Hóa cảnh sao? Không ngờ lại đáng sợ như vậy?”
Hồ Vân sửng sốt, ngược đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ đổ máu ở Dược Thần Cốc.
Nhưng khi anh ta chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656751/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.