“Bích Hoài, em tỉnh rồi sao.”
Vừa đi vào phòng, Lâm Thanh Diện đã thấy Hứa Bích Hoài ngồi bên giường, lúc này cô còn cầm mấy tờ giấy trong tay.
“Lâm Thanh Diện.”
Hứa Bích Hoài mỉm cười.
Độc tính của Chuyển Hồn đan bị linh mộc chi lực kiểm soát, bây giờ trong người Hứa Bích Hoài tràn ngập linh mộc chi lực, còn khỏe mạnh hơn cả trước đây, làn da cũng hồng hào hơn.
“Vừa mới chữa khỏi cho em, em cần nghỉ ngơi nhiều hơn.” Lâm Thanh Diện nói.
“Không sao, em chưa từng thấy khỏe như vậy bao giờ cả.” Hứa Bích Hoài cười nói: “Đúng rồi, tiền bối Lý đâu?”
“Ông ấy… đi rồi.”Lâm Thanh Diện chỉ nói.
“Đi rồi? Anh đúng là, dù thế nào cũng phải cảm ơn ông ấy chứ, sau này anh lại gọi ông ấy đến đi, em muốn gặp mặt nói cảm ơn ông ấy.” Hứa Bích Hoài nói, hơi trách móc Lâm Thanh Diện.
“Được, chuyện này sau này rồi nói.” Lâm Thanh Diện trả lời.
Nếu để Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lý Mộ Bạch bây giờ, với sự tốt bụng của cô e rằng sẽ trách móc mình rất lâu.
“Ấy? Em cầm cái gì trên tay vậy?”
Lâm Thanh Diện nhìn tờ giấy trong tay Hứa Bích Hoài, hỏi.
“Đây là em thấy trên kệ sách bên kia, không ngờ cô Tú vẽ tranh đẹp như thế, nhưng em thấy người trong ảnh hơi quen.” Hứa Bích Hoài nói.
“Vậy sao, cho anh xem thử.”
Lâm Thanh Diện nhận lấy tờ giấy, chỉ nhìn một cái đã thấy chấn động.
Người cô nhóc này vẽ không phải là mình sao?
Mỗi một bức tranh đều là cảnh lần đầu Lâm Thanh Diện và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656725/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.