Sáng ngày hôm sau.
Hứa Quốc Hoa ngồi ngay ngắn trong phòng khách, vừa vặn bắt gặp Hứa Bích Hoài đi từ trên tầng xuống.
“Bích Hoài, ra ngoài à.” Hứa Quốc Hoa cười cười, tiến về phía trước nói.
Sau đó, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía xung quanh: “Lâm Thanh Diện đâu, sao cậu ta không đi cùng con?”
“Trời vừa sáng anh ấy đã ra ngoài rồi ạ, việc kinh doanh của nhà họ Lâm xảy ra vài chuyện cần anh ấy đi xử lý.”
“Uhm, vậy thì tốt.” Hứa Quốc Hoa nhỏ giọng nói, sau đó cười bảo: “Vậy con đang định đi đâu thế?”
Hứa Bích Hoài nhàn nhạt nói: “Con cảm thấy cơ thể mình bây giờ đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi, nên muốn ra ngoài tản bộ một lát.”
“Tản bộ à? Để ba đi cùng con, vừa hay ba cũng đang không có việc gì.” Hứa Quốc Hoa một bên nói, một bên cùng Hứa Bích Hoài đi ra ngoài.
“Sao thế, hôm nay ba không cần ở bên dì ạ?”
Hứa Bích Hoài hỏi.
“Không cần, dì con sáng nay đi mua sắm rồi, không cần ba đi theo, đi thôi, hai ba con ta cũng lâu rồi không cùng nhau tản bộ nhỉ.”
Hứa Bích Hoài nhún nhún vai.
Từ ngày Sở Nguyệt đến đây, Hứa Quốc Hoa chưa từng chủ động tìm mình nói chuyện như hôm nay.
Chẳng qua Hứa Bích Hoài cũng không nghĩ quá nhiều, nếu ông ấy đã muốn đi cùng, thì cứ để ông ấy đi cùng đi.
Hai người đi đến công viên gần đó, Hứa Bích Hoài cảm nhận bầu không khí thơm ngọt, khóe môi vẽ lên nụ cười yên bình.
“Bích Hoài, qua đây ngồi đi.”
Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656711/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.