Lâm Thanh Diện giật lấy chiếc điện thoại của thư kí Hồ. Thư kí Hồ sững người, vừa muốn trách mắng, Lâm Thanh Diện vậy mà mặt mày rất bình thản nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
“Alo, xin chào, tôi là Lâm Thanh Diện.”
Dứt lời, vẻ mặt của thư kí Hồ vô cùng mờ mịt.
Đây rốt cuộc phải có tự tin lớn cỡ nào mới có thể làm được đến bước này, Lâm Thanh Diện căn bản không cần quan tâm đối phương rốt cuộc là ai.
Trong lòng Lâm Thanh Diện rất rõ ràng, danh hiệu của anh rốt cuộc sáng cỡ nào, chỉ cần là người lăn lộn ở đây, người có địa vị nhất định, đều không thể chưa từng nghe nói đến tên của anh!
Anh, chính là tổng giáo quan của Thần Long Vệ!
Chỉ huy khu phía nam, vốn còn định ra lệnh với đối phương, mau chóng dẫn thủ hạ của anh cút đi, nhưng ông ta thật sự không có ngờ vào khoảnh khắc này, người của đầu dây bên kia biến thành Lâm Thanh Diện.
“Lâm Thanh Diện, cái tên này, hình như có hơi quen... sẽ không phải là... Lâm Thanh Diện đó chứ?”
Chỉ huy khu phía nam bỗng cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, bởi vì ông ta nhớ tới giọng nói của Lâm Thanh Diện mà mình từng nghe qua, cộng thêm danh hiệu của Thần Long Vệ, lập tức chắc chắn thân phận của đối phương: “Ngài, ngài thật sự là ngài Lâm Thanh Diện?”
Ở trong nước, ai không biết cây đại thụ chọc trời Lâm Thanh Diện này chứ, trong lòng không ngừng mắng to.
Dương Văn Vũ à Dương Văn Vũ, cái đồ ngu này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656705/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.