Nhân viên kia sau khi thấy cô gái này, sắc mặt liền thay đổi, nhanh nhảu nói: “Dạ, là cô Lưu ạ, cô đợi một chút ạ, tôi đi gói chiếc đầm cho cô ngay.”
Lúc này những người đang xem quần áo trong tiệm nghe thấy hai chữ cô Lưu xong, ai cũng lộ vẻ sợ hãi, đồ cũng không thử, liền nhanh chóng rời khỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn cô gái này với ánh mắt nghi hoặc, trên người cô ta có chút ma mị, có vẻ như cô gái đứng ở đâu, ở đó sẽ trở thành một nơi u ám.
Tú Nương không quan tâm cô gái này là ai, cô chỉ biết cô ta cũng thích chiếc đầm kia, hơn nữa nhân viên còn hứa gói lại cho cô ta.
Cô tức tối nói: “Chiếc đầm này rõ ràng là tôi thấy nó trước, cô dựa vào đâu mà kêu gói lại thì gói lại, đầm này tôi cũng muốn mua, theo nguyên tắc trước sau, nó thuộc về tôi mới đúng.”
Cô gái đó quay đầu nhìn Tú Nương, khuôn mặt nở nụ cười khinh thường và nói: “Cô có biết tôi là ai không? Dám giành đồ với tôi?”
Tú Nương ngẩng cao đầu và nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, tôi chỉ biết chiếc đầm này đáng ra thuộc về tôi, cho dù cô là ai, cũng phải tuân thủ nguyên tắc trước sau.”
Người nhân viên nghe Tú Nương nói vậy, khuôn mặt sợ hãi, giọng nói run rẩy: “Cô à, hay là…cô nhường chiếc này cho cô Lưu đi, đồ của cô ta, không giành được.”
Tú Nương cau mày nói: “Chiếc đầm này rõ ràng là tôi thấy trước, sao lại biến thành tôi giành của cô ta?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656642/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.