Tiêu Vân ngã xuống, cả người anh ta ngã xuống đất, mềm nhũn, toàn bộ khung xương giống như nát vụn.
Lâm Thanh Diện dùng thần niệm quan sát, phát hiện anh ta đang hấp hối, không còn chút sinh khí.
Còn Tiêu Phong, vẫn còn hơi thở cuối cùng, nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi: “Chuyện này … tại sao lại thế này? Tại sao đòn tấn công của anh lại kinh khủng như vậy?”
Lâm Thanh Diện mỉm cười, sau khi xem xét kiếm Trảm Tiên trong tay, liền nói: “Có lẽ là do thanh kiếm trong tay của tôi, trước đây từng trảm Tiên.”
Sau đó, Lâm Thanh Diện nhìn Tiêu Phong nói: “Nếu bây giờ cậu giao thuốc giải của Thiên Độc Đan ra, tôi có thể tha mạng cho cậu, bằng không, cậu sẽ không bao giờ thấy mặt trời ngày mai.”
Tiêu Phong cười nói: “Cho dù tôi có thuốc giải của Thiên Độc Đan, tôi cũng không đưa cho anh, em trai tôi đã chết trong tay anh, tôi còn sợ chết sao?”
“Hơn nữa tôi báo cho anh biết, Thiên Độc Đan, không có thuốc giải, thuốc giải của nó, chỉ có ở Thương Nguyên Giới, anh muốn cứu vợ anh ư, đừng có nằm mơ.”
“Lâm Thanh Diện, tôi chết cũng không sao, vợ anh chỉ có thể ở trong trạng thái sống dở chết dở thôi, cô ta sẽ không chết bất chợt, nhưng anh cũng không có cách cứu sống cô ta, cảm giác đó, có phải rất khó chịu không?”
“Cả đời này, anh sẽ vĩnh viễn sống trong sự tra tấn này!”
Lâm Thanh Diện mặt biến sắc, sau khi nghe Tiêu Phong nói xong, dùng kiếm Trảm Tiên đâm xuyên tim hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656639/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.