Lâm Thanh Diện xách Trương Vỹ ra khỏi phòng, đi đến giữa sân, Trịnh Tú Tú thấy vậy thì vội vàng cầm những tài liệu vay tiền kia của mình lên, cùng đi theo ra ngoài.
“Anh trai, em biết sai rồi, cầu xin anh tha cho em, sau này em cũng không dám nữa, em cam đoan với anh, sau này em tuyệt đối không đến tìm Trịnh Tú Tú gây phiền phức nữa.” Trương Vỹ đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, bắt đầu cầu xin tha thứ với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không hề để ý đến anh ta, vốn dĩ anh định trả hai tỷ tư thay Trịnh Tú Tú là coi như xong chuyện, nhưng bây giờ Trương Vỹ chủ động tìm đến cửa, tiền này lại là chính anh ta dùng giấy chứng minh nhân dân của Trịnh Tú Tú vay, tất nhiên tự anh ta phải trả tiền rồi.
Trịnh Tú Tú đi ở đằng trước dẫn đường cho Lâm Thanh Diện, nơi Trương Vỹ vay nặng lãi ở ngay tại trong Thôn Thành Trung, cách nơi này không xa.
Lâm Thanh Diện xách Trương Vỹ giống như xách một con gà vậy, thoạt nhìn không tốn chút sức lực nào, mặc cho Trương Vỹ giãy giụa thế nào, đều không thể thoát khỏi bàn tay của Lâm Thanh Diện.
Răng trong miệng Trương Vỹ bị đánh rớt một nửa, vừa đi trong miệng vừa không ngừng chảy máu, khiến cho khắp nơi trên người anh ta đều là máu.
Không ít người của Thôn Thành Trung nhìn thấy cảnh này đều giật mình kêu lên, còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là tên cuồng giết người nào, sợ hãi vội vàng tránh né.
Chỉ trong chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656562/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.