Sau khi hai người Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên nghe thấy câu nói của Lâm Thanh Diện đều trợn to mắt, không ngờ rằng Lâm Thanh Diện vậy mà không nể tình như vậy, muốn ném hai người họ vào núi cho sói ăn.
Dư Tùng cười gian đi đến trước mặt hai người, mở miệng hỏi: “Hai người các ông ai đi trước?”
Hứa Thông quay đầu nhìn Hứa Bình Nguyên một cái, lúc đó vốn anh ta muốn cầu xin tha thứ với Lâm Thanh Diện, khẩn câu Lâm Thanh Diện thủ hạ lưu tình với họ, kết quả Hứa Bình Nguyên vừa nhìn thấy Lâm Thanh Diện liên bắt đầu nói mãy câu đó, anh ta ngay cả cản cũng cản không kịp.
Bây giờ Lâm Thanh Diện đã bị Hứa Bình Nguyên chọc tức, muốn đánh gãy chân của họ ném vào trong núi cho sói ăn, lúc nào coi như là họ có câu xin tha thứ như thế nào đi nữa, chắc chắn cũng không thể thay đổi cái gì cả.
“Cha cần gì phải nói mấy câu đó, không lẽ cha không biết hoàn cảnh bây giờ của chúng ta sao? Bây giờ hay rồi, người ta đã muốn đánh gãy chân của chúng ta ném vào trong núi cho sói ăn rôi, như vậy cha hài lòng chưa?!” Hứa Thông hét lớn với Hứa Bình Nguyên.
Hứa Bình Nguyên ngây người mà nhìn Hứa Thông, mở miệng nói: “Cha cho rằng anh ta không dám làm gì chúng ta”
Hứa Thông hận không thể một phát bóp chết ông già này, sao anh ta lại có người cha khuyết tật não như vậy.
“Ông già, hai người chúng ta đều không sống được rồi, nhưng mà muốn chết cũng là ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656418/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.