Sáng ngày hôm sau.
Lâm Thanh Diện tỉnh ngủ nhưng không hề ngồi dậy, mà lại nằm nhắm mắt thư giãn trên ghế sofa, nghĩ xem kế hoạch tiếp theo mình sẽ làm gì.
Đúng lúc này, Lương Cung Nhạn Sương ngồi dậy khỏi giường, lười biếng duỗi eo, đã lâu lắm rồi cô ta không có một giấc ngủ ngon đến như vậy.
Sau khi rời khỏi giường, Lương Cung Nhạn Sương rón rén đi đến trước ghế sofa, thấy Lâm Thanh Diện đang nhắm mắt thì cho rằng anh vẫn đang ngủ say.
“Hừ! Ai bảo anh cố chấp! Đáng đời phải ngủ trên ghế sofa cứng như vậy! Tiểu thư đây khoan dung độ lượng đồng ý ngủ chung một giường với anh thế mà anh lại không biết quý trọng cơ hội đó! Đúng là kẻ ngu xuẩn!”
Lương Cung Nhạn Sương nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi khẽ kéo tấm thảm trên người Lâm Thanh Diện.
Sau đó, cô ta đi đến trước giường, cầm chiếc đồng hồ trên bàn lên, vẻ mặt không nỡ, ngắm nhìn nó một hồi lâu.
“Cái tên khốn kiếp đó cần mua một chiếc điện thoại, cho nên tao chỉ còn cách bán mày đi, hi vọng hôm nay có thể tìm cho mày một gia đình tốt hơn, về sau mày cũng không còn ở bên cạnh tao nữa rồi.” Lương Cung Nhạn Sương tự mình lẩm bẩm một câu.
Khoảng thời gian này, Lương Cung Nhạn Sương và Lâm Thanh Diện cùng ở nhờ nhà Cố Tiểu Ưu, cho dù là ăn mặc hay khám bệnh cho Lâm Thanh Diện, đều cần rất nhiều tiền.
Hơn nữa, Lương Cung Nhạn Sương cũng hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình nhà Cố Tiểu Ưu, gia đình họ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656153/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.