Lương Cung Nhạn Sương lập tức hơi chột dạ, khẽ ho khan vài tiếng, lập tức lãng quên câu hỏi của Lâm Thanh Diện, xoay người nhìn về phía cửa.
“Tiểu Ưu, mau dẫn bác sĩ vào đi. Anh ấy đã tỉnh rồi.” Lương Cung Nhạn Sương mở miệng.
Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Nhạn Sương như vậy, trong lòng càng cảm giác chuyện cho uống nước này không đơn giản. Chẳng qua ý thức của anh lúc ấy quá mơ hồ, chỉ có thể mơ màng nhớ được chút cảm giác mềm mại, ngoài ra không có bất kỳ ấn tượng nào khác.
Lúc này Tiểu Ưu dẫn theo một ông già khá lớn tuổi đi đến. Khi thấy Lâm Thanh Diện tỉnh lại, Tiểu Ưu lập tức liếc nhìn, sau hơi mất mát nói: “Chị Nhạn Sương, anh ta nhìn qua rất bình thường mà. Chị xinh đẹp giống như một cô gái nhỏ như vậy, sao lại coi trọng anh ta chứ?”
Lương Cung Nhạn Sương trừng mắt với Tiểu Ưu, nói: “Một đứa con nít ranh như em đương nhiên không hiểu đâu.”
Sau đó, cô ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Người này là Cố Tiểu Ưu, con gái chú Cố đã cứu chúng ta về. Mấy ngày qua, cô ấy cũng giúp đỡ chăm sóc anh không ít đâu.”
Lâm Thanh Diện không để ý tới lời nói của rồi của Cố Tiểu Ưu, mà nhìn cô ấy cảm kích nói một câu: “Cảm ơn.”
“Người anh nên cảm ơn không phải là em mà là chị Nhạn Sương mới đúng. Anh không biết đâu. Trong mấy ngày anh hôn mê, mỗi ngày chị Nhạn Sương chỉ ngủ gần ba tiếng, thời gian còn lại đều ở bên cạnh anh, trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/656148/chuong-626.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.