Hồ Khôn nghe thấy bên kia nói thì cả người đứng bất động, vẻ mặt kinh ngạc giỗng như con rối gỗ, một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
“Ba, ba… Ba không nói giỡn đấy chứ, nhà chúng ta cũng là gia tộc hạng hai, sao lại nói sụp đổ là sụp đổ chứ?” Một hồi lâu Hồ Khôn lại hỏi một câu.
“Mày có biết nhà họ Lâm và thương hội Thiên Nguyên có nghĩa là gì không? Ở trước mặt bọn họ thì nhà họ Hồ chính là một con kiến! Tao có tặng tài sản nhà họ Hồ, người ta cũng không cần, mày thì hay rồi, đắc tội với hai thế lực lớn, sau này mày không cân về nhà nữa, từ nay về sau tao cũng không có đứa con trai này!”
Giọng nói nổi giận kết thúc, điện thoại ngắt kết nối, Hồ Khôn ngơ ngác nhìn phía trước, điện thoại trong tay rớt xuống đất.
“Cô chủ thương hội Thiên Nguyên, người nhà họ Lâm, đây không phải là Hông Thành sao? Không phải đây chỉ một nơi nhỏ bé à? Vì sao lại xuất hiện nhân vật như vậy?”
Hồ Khôn lấẩm bẩm tự nói, quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện và Chung Linh Nhi, yết hầu di chuyển lên xuống, cảm giác hoảng sợ lan khắp người.
Những người xem kịch vui nhìn thấy phản ứng của Hồ Khôn thì không quá kinh ngạc, bọn họ biết trêu chọc Lâm Thanh Diện thì tuyệt đối không có kết quả tốt, tuy rằng không biết Lâm Thanh Diện đã làm gì Hồ Khôn nhưng chắc chắn đã tạo đả kích không nhỏ với anh ta.
Ngay sau đó, Hồ Khôn quỳ xuống, hối hận nhìn Lâm Thanh Diện cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-quy-troi-cho/655932/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.